Chương 524 Xin nhớ số ta (3)
Vừa nói, gã này bước vào căn nhà tôn lớn trước tiên, Tống Thiên Diệu và mấy người đi theo sau cũng bước vào. Vừa vào trong, đã ngửi thấy mùi mồ hôi chua và mùi thuốc lá, hai ba chục người nghèo ăn mặc rách rưới lúc này đang tụ tập với nhau, dường như không để ý đến mấy người vừa vào, tất cả tâm trí đều tập trung vào người đang đứng giữa căn nhà tôn lúc này.
Người trung niên ngồi trước một chiếc bàn gỗ ở chính giữa, mặc bộ đồ Trung Sơn màu đen, đeo một cặp kính gọng vàng, thân hình hơi thấp, điều gây chú ý nhất là chiếc mũi cao thẳng, cánh mũi rộng trên khuôn mặt và đôi lông mày gần như cắm chéo phía trên đôi mắt. Dù lúc này đang bị đám đông vây quanh, nụ cười ôn hòa thân thiện, nhưng vẫn toát ra một khí thế không giận mà uy.
Hà Hiền - Vua Ma Cao được cả già trẻ lớn bé ở phố Ma Cao tôn xưng là Hiền ca.
Hà Hiền chỉ liếc mắt nhìn qua mấy người vừa vào, rồi lập tức tiếp tục chăm chú lắng nghe những lời thỉnh cầu của dân làng vây quanh hắn.
- Hiền ca, Hiền ca...
Một ông lão năm sáu mươi tuổi tóc bạc chen đến trước mặt Hà Hiền, nói có phần gấp gáp:
- Hiền ca, ngài đã phát tâm giúp xây một trường tiểu học cho bọn trẻ học, lẽ ra không nên làm phiền ngài nữa, nhưng giờ ngoài ngài ra, chúng tôi không biết nhờ ai khác. Khu ổ chuột vốn có ba bể chứa nước, chính quyền đã cho người san phẳng hai cái, chỉ còn lại một bể chứa nước, lượng nước dự trữ hoàn toàn không đủ dùng.
- Giờ mọi người muốn dùng nước phải đi bảy dặm đường để gánh nước về, người trẻ còn chịu được, chúng ta lại già yếu thế này, thực sự không làm nổi, đi không nổi. Chúng ta đã đi cầu xin công ty nước máy giúp kéo một đường ống nước, họ bảo rằng đường ống quá dài, tốn quá nhiều tiền, ở đây toàn người nghèo, thu không được tiền nước, dù Thống đốc Ma Cao có mở miệng, cũng không có lý do gì bắt họ làm ăn lỗ, bảo chúng ta về nhà chờ từ từ, vài năm sau nếu có người muốn mở nhà máy ở đây, khi nhà máy cần dùng nước, may ra mới có khả năng kéo đường ống nước đến. Chúng tôi không có tiền trả tiền nước, nhưng bể chứa nước của chúng ta đã bị san phẳng làm đất, chính quyền lại không chịu bỏ tiền giúp chúng tôi kéo đường ống nước... Hiền ca, ngài có thể giúp nói với chính quyền một tiếng được không?
Ông lão này nói xong, những người khác trong phòng cũng đều gật đầu lia lịa. Thanh Châu không có nguồn nước ngọt, hoàn toàn phụ thuộc vào việc người dân khu ổ chuột tự đi gánh nước từ bên ngoài về đổ vào bể chứa, giờ chỉ còn lại một bể chứa nước, không thể đảm bảo nhu cầu nước uống cơ bản nhất, chưa nói đến nước sinh hoạt khác.
Hà Hiền lắng nghe chăm chú, gật đầu, suy nghĩ một lát, rút từ túi áo ra một cây bút máy, lại lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ, xé một trang giấy, viết lên đó một dòng chữ, đưa cho một vệ sĩ đứng bên cạnh:
- Ngươi bây giờ mang đến cho người phụ trách công ty nước máy Ma Cao, nói với hắn, trong vòng một tuần ta muốn thấy hai đường ống nước được kéo đến đây, nếu không thì chức vị của hắn sẽ để người khác làm.
Tên vệ sĩ đó cầm mảnh giấy nhỏ chen ra khỏi đám đông, khi đi ngang qua Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu liếc mắt nhìn thoáng qua mảnh giấy đó, trên đó chỉ có vài chữ đơn giản, nét bút như đá rơi, móc như vàng cong, móc bạc nét sắt nối thành một câu:
- Việc hai đường ống nước ở Thanh Châu, xin ghi nhớ. Ma Cao Hà Hiền.
Từ cụ già tóc bạc đến trẻ con tóc vàng, bất kể người Bồ Đào Nha hay người Trung Quốc, tất cả đều tôn xưng là Hiền ca - Vua Ma Cao Hà Hiền, tuy trên giấy chỉ có một câu có vẻ khiêm tốn “Xin ghi nhớ, Ma Cao Hà Hiền” nhưng lại toát ra vài phần bá khí hơn cả việc viết những câu chữ chuyên quyền ngạo mạn.
...
Đối với Hà Hiền, Tống Thiên Diệu rất bội phục. Một thanh niên mới hơn ba mươi tuổi, chỉ mới đặt chân đến Ma Cao vào tháng 12 năm 1941, nhưng chỉ trong vòng mười năm đã vượt qua nhiều gia tộc lâu đời ở Ma Cao, nhanh chóng phát triển lớn mạnh, thậm chí được người đương thời gọi là Vua Ma Cao, Thống đốc ngầm.
Từ năm 1941 đến 1951 chính là thời loạn ở Ma Cao. Có thể giành được danh xưng này ở vùng đất Cửu Phản trong cơn đại loạn, những từ như người tốt, doanh nhân, đại diện người Hoa dường như đều không đủ để miêu tả Hà Hiền. Mở lại trang sử phát triển 10 năm của Ma Cao, cũng chính là lịch sử phát tích mà Hà Hiền đã nắm bắt cơ hội trong thời loạn, liều mạng đổi lấy.
- Nước, ta sẽ giúp bà con lắp đặt. Nếu trong vòng một tuần mà đường ống vẫn chưa được kéo tới, xin mời bà con đến đập bể tấm biển 'Văn phòng đại diện người Hoa Ma Cao Hà Hiền' của ta.
Sau khi dặn dò vệ sĩ bên cạnh đi truyền tin, Hà Hiền mở miệng nói với đám dân nghèo đang nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết.
Mọi người trong phòng đều khá xúc động, một số người thậm chí đỏ hoe mắt, môi run rẩy nhưng không nói nên lời, chỉ lặp đi lặp lại - Hiền ca... Hiền ca...
- Cứ như vậy, sau khi về ta sẽ sắp xếp thời gian, để các vị lão bản trong thương hội nhiệt tình làm từ thiện ngồi lại với nhau, bàn xem có thể tổ chức quyên góp từ thiện không. Thấy thời tiết sắp chuyển nóng, giúp xây thêm vài nhà vệ sinh công cộng ở đây, mua thêm ít nước khử trùng, bột vôi quyên góp tới đây, tránh muỗi đốt quá nhiều khiến mọi người mắc bệnh truyền nhiễm. Tuy ta là giám đốc bệnh viện Kính Hồ, nhưng ta không muốn thấy người Ma Cao chúng ta nằm trong bệnh viện.