← Quay lại trang sách

Chương 525 Cẩn thận từng li từng tí (1)

Hà Hiền cài bút máy vào túi áo, đứng dậy nói với mọi người:

- Ta có bạn từ Hồng Kông cần tiếp đãi, nên không thể ở lại với mọi người được nữa. Nếu mọi người có vấn đề gì, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.

Hắn đứng dậy, đám dân nghèo Thanh Châu vừa mới chen chúc trước mặt hắn lập tức tự động nhường ra một lối đi. Dù trong lòng còn nhiều điều muốn nói với Hà Hiền, lúc này họ cũng đều im lặng. Một vị đại nhân vật đã giúp họ xây trường tiểu học, vừa rồi lại hứa kéo hai đường ống nước máy tới, sau khi về còn sẽ giúp mọi người quyên góp, bản thân còn có gì không biết đủ?

- Hiền ca trường thọ bách tuế!

- Hiền ca đại cát đại lợi.

Nhìn Hà Hiền bước ra ngoài, người trong phòng không dám giữ Hà Hiền lại, lại không có gì đáng giá để bày tỏ lòng biết ơn trong lòng, chỉ có thể cầu nguyện và chúc tụng Hà Hiền bằng những lời tâng bốc. Hà Hiền chắp tay rất giang hồ và phóng khoáng với mọi người, rồi được vài vệ sĩ hộ tống ra khỏi căn nhà tôn lớn.

Khi ra tới bên ngoài, Hà Hiền mang nụ cười thân thiện trên mặt, đánh giá Lôi Anh Đông và Tống Thiên Diệu đã lui ra trước, sảng khoái nói:

- Quan Thái, sao ngươi cũng học đòi những kẻ chờ đợi để bàn chuyện giao tình với ta vậy? Ta tổ chức sinh nhật cho vợ mình, ngươi lại chạy tới đây cũng định kết giao với ta sao? Còn dẫn theo cả Tống tiên sinh nữa?

- Hà tiên sinh, ta không dám nhận lời xưng hô này của Hà tiên sinh.

Nghe Hà Hiền gọi mình một tiếng Tống tiên sinh, Tống Thiên Diệu lập tức xua tay liên tục, khiêm tốn nói:

- Gọi tại hạ là A Diệu là được rồi. Chuyện trước đây ở Hồng Kông, đa tạ Hà tiên sinh đã giúp đỡ. Đáng lẽ phải đến bái phỏng Hà tiên sinh từ lâu rồi, chỉ là đã nhắc với Lôi đản tử vài lần nhờ hắn dẫn ta đến, từ Tết âm lịch nhắc mãi đến giờ mới có cơ hội để hắn dẫn ta đến gặp Hà tiên sinh.

- Ta lớn tuổi hơn ngươi, gọi một tiếng Hiền ca là được rồi, gọi Hà tiên sinh nghe như ta là ông già vậy.

Hà Hiền vươn tay vỗ vỗ vai Tống Thiên Diệu:

- Chuyện ở Hồng Kông ta đã nghe nói rồi, làm tốt lắm, A Diệu.

Lôi Anh Đông cũng mang nụ cười trên mặt, đứng bên cạnh tiếp lời:

- Ta suốt ngày chạy tàu, không rảnh bái kiến Hiền ca, chỉ có thể nhân dịp huynh tổ chức sinh nhật cho phu nhân mà đến uống chén rượu mừng.

Việc buôn bán hàng cấm của Lôi Anh Đông có thể làm lớn, được công ty Nam Hoa tin tưởng, ngoài việc hàng hóa của hắn đảm bảo chất lượng, giá cả phải chăng, điều quan trọng nhất là có Hà Hiền đứng giữa nói giúp một câu với công ty Nam Hoa cho Lôi Anh Đông.

Còn việc văn phòng đại diện của công ty Nam Hoa ở Ma Cao có thể mở cửa yên ổn, không bị gián điệp Đài Loan thuê người địa phương Ma Cao phá hoại đánh bom văn phòng, hoặc đốt kho hàng, có thể an toàn vận chuyển qua cửa khẩu Ma Cao về đại lục, một phần lớn nguyên nhân chính là vì Hà Hiền đã đặc biệt nói với thế lực bản địa Ma Cao rằng, ai ra tay phá hoại công ty Nam Hoa, hắn Hà Hiền sẽ trả gấp ba lần giá để mua mạng kẻ đó.

Gián điệp Quốc dân đảng Đài Loan ban đầu đã không ít lần nghĩ đến việc phá hoại văn phòng và kho hàng của công ty Nam Hoa ở Ma Cao, hủy hoại tuyến đường vận chuyển hàng cấm từ Hồng Kông sang Ma Cao rồi quay lại đại lục.

Nhưng mấy lần gián điệp Đài Loan định hành động, kết quả chưa kịp đợi công ty Nam Hoa hay người đại lục ra mặt, thế lực bản địa Ma Cao đã khiến những gián điệp Đài Loan lộ tẩy biến mất khỏi nhân gian. Khắp Ma Cao đều là tai mắt của Hà Hiền, Ma Cao lại chỉ có bấy nhiêu đó, gián điệp Đài Loan muốn tìm chỗ ẩn náu cũng vô cùng khó khăn.

Công ty Nam Hoa ở Ma Cao có thể không tin bất cứ ai, duy chỉ có Hà Hiền là không thể không tin. Đơn hàng cấm đầu tiên lớn của Lôi Anh Đông, trong tay không đủ tiền mặt để mua hàng, chỉ một lời bảo đảm của Hà Hiền, công ty Nam Hoa mới dùng vàng trả trước tiền hàng cho Lôi Anh Đông, Lôi Anh Đông quay về Hồng Kông chuẩn bị hàng.

Có thể nói nếu không có Hà Hiền, dù Lôi Anh Đông cũng kiếm được chút tiền, nhưng tuyệt đối không thể như bây giờ, gần như nhanh chóng phát triển thành nhà cung cấp chỉ định của công ty Nam Hoa ở Hồng Kông.

- Hôm nay nhà phải bày đủ trăm bàn, bàn ghế đều bày ra cả ngoài đường.

Hà Hiền lắc đầu cười khổ nói:

- Đi toàn là người không liên quan, người nghèo chúc vợ ta trường thọ bách tuế, nhận phong bao đỏ, dẫn cả nhà đi ăn một bữa, ta không sao cả, chỉ sợ nhất là những kẻ có chút sản nghiệp, lại chẳng liên quan gì đến ta, chỉ chờ mượn cơ hội này nhờ ta giúp đỡ, ta đi ra mặt, là cho họ cơ hội lần sau đến cửa, không ra mặt, lại sợ họ nói ngưỡng cửa nhà Hà Hiền quá cao, đãi khách lạnh nhạt, nên thôi, nhờ mấy bạn già trong thương hội thay ta tiếp khách ở nhà, như vậy vừa không làm mất mặt họ, lại không khiến bản thân khó xử.

- Thấy đã gần trưa, trong nhà gà vịt cá thịt đủ cả, ta lại chỉ có thể trốn đến Thanh Châu hóng gió, Quan Thái cùng A Diệu hai đứa cũng không may, đến khách sạn lại sợ bị người ta bắt gặp ta trốn việc, thôi vậy, đành đơn giản thôi, Huấn Chính, sắp xếp cho chúng ta đến Thiên Thần hạng ăn đồ gia đình nhà họ Tào.

Người được hắn gọi là Huấn Chính, chính là tam ca của Hoàng Lục, từng là nhị đương gia của đội Thái Sơn - đám cường đạo Trung Sơn, hiện giờ là đầu lĩnh vệ sĩ bên cạnh Hà Hiền - Hoàng Tử Nhã, Huấn Chính là tên chữ của Hoàng Tử Nhã.