Chương 530 Báo bình an (2)
Tỉnh rồi tỉnh rồi, Tống tiên sinh tỉnh rồi!
Cửu Văn Long kéo ghế ngồi trước giường bệnh, chăm chú nhìn Tống Thiên Diệu, thấy mí mắt hắn khẽ động đậy hai cái, từ từ mở ra, lập tức hào hứng lên tiếng.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lôi Anh Đông, hai thuộc hạ của Lôi Anh Đông, hai vệ sĩ của Hà Hiền, hai nữ y tá của bệnh viện, gần như tất cả đều ùa vào. Tống Thiên Diệu nhìn về phía cửa nơi những người này ùa vào mới phát hiện, dường như phòng bệnh này còn là một căn hộ, ngoài căn phòng hắn đang nằm, bên ngoài hình như còn có một phòng khách.
- A Diệu, ngươi thế nào rồi?
Lôi Anh Đông đẩy Cửu Văn Long đang đứng phía trước ra, chen đến trước mặt Tống Thiên Diệu, lo lắng hỏi.
Tống Thiên Diệu từ trước Tết Nguyên Tiêu đã liên lạc với hắn, muốn đến thăm Hà Hiền để cảm ơn. Lôi Anh Đông vẫn bận rộn với công việc kinh doanh, thêm vào đó muốn tìm một món quà vừa ý cho Hà Hiền, nên cứ trì hoãn mãi.
Kết quả là trì hoãn đến hôm nay, dẫn Tống Thiên Diệu đến Ma Cao, lại để Tống Thiên Diệu trúng đạn. Nếu lúc đầu nghe lời Tống Thiên Diệu, đến thăm sớm sau Tết Nguyên Đán, có lẽ Tống Thiên Diệu cũng không bị trúng viên đạn này. Vì vậy sau khi Tống Thiên Diệu trúng đạn, Lôi Anh Đông cảm thấy vô cùng áy náy.
Tống Thiên Diệu nhìn chằm chằm vào Lôi Anh Đông, liếm đôi môi hơi khô nứt vì mất máu:
- Giơ mười ngón tay của ngươi lên.
- Hả?
Lôi Anh Đông không hiểu ý nghĩa câu nói của Tống Thiên Diệu, nhưng sau khi ngẩn người một chút, hắn giơ hai bàn tay trước mắt Tống Thiên Diệu. Tống Thiên Diệu đảo mắt qua từng ngón tay, trong lòng nhanh chóng đếm thầm một lượt các con số, phát hiện đầu óc mình dường như không bị ảnh hưởng, những chuyện trước khi trúng đạn, kế hoạch của mình, vẫn nhớ rõ ràng, nhẹ nhàng thở phào:
- Ta không sao.
- Có cần ta giúp ngươi gọi về Hồng Kông, báo bình an cho gia đình trước không? Bác sĩ nói, để an toàn, tốt nhất nên nằm viện theo dõi vài ngày.
Lôi Anh Đông nói với Tống Thiên Diệu:
- Hoặc đợi ngươi có thể xuống giường, ra phòng khách bên ngoài tự gọi điện về Hồng Kông cũng được, phòng bệnh này đã được kéo đường dây điện thoại.
- Cần phải gọi một cuộc điện thoại, đã trúng đạn thì không thể trúng vô ích, vừa phải báo cho gia đình ta bình an, vừa phải nói cho những người khác biết, ta đã trúng đạn, có tâm mà không có sức với công việc.
Tống Thiên Diệu đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh nói.
- Ta lo lắng, vị Tống Thiên Diệu từ Hồng Kông đến kia, thật sự sẽ gây rắc rối cho A Lục.
Hoàng Tử Nhã đợi Hà Hiền tươi cười thân thiện tiễn mấy vị khách từ Công hội Ngân hàng Ma Cao đi, mới lên tiếng nói bên cạnh.
Có thể sau khi xảy ra vụ nổ súng, vẫn tiếp tục xuất hiện tại văn phòng Công hội Ngân hàng Ma Cao, vẫn bình tĩnh tiếp khách theo lịch trình đã sắp xếp trước, loại bản lĩnh này, ngay cả Hoàng Tử Nhã cũng rất phục Hà Hiền.
Ngay cả khi xưa hắn làm cướp, cướp đoàn vận tải của người Nhật, còn phải trốn vào núi một thời gian để tránh tai mắt. Nhưng Hà Hiền sau khi đưa Tống Thiên Diệu đến bệnh viện, chỉ đổi một chiếc xe hơi, vẫn đến văn phòng tiếp khách như thường.
Hà Hiền nghe xong lời Hoàng Tử Nhã, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tự mình đi về sau bàn làm việc cầm tách trà uống một ngụm:
- Những lời Tống Thiên Diệu nói khi tỉnh lại trên xe? Ánh mắt quả thật rất đáng sợ, nửa câu đầu nói hắn nhất định phải giết Hoàng Lục là thật, giữa sống chết ý muốn giết người không giấu được. Nhưng hắn là người thông minh, biết câu nói đột ngột nói ra trong lúc kinh hoàng tức giận đó là sai, nên nửa câu sau lập tức nói muốn giết A Lục là vì A Lục đá hắn hai cái quá mạnh.
- Chỉ bị đá hai cái, sẽ làm hắn giết người sao? Nửa câu đầu muốn giết người, cộng với nửa câu sau bị đá hai cái, nối lại với nhau tức là Tống Thiên Diệu bị đá nên nói câu tức giận. Dù sao đến cảm ơn ta, lại vô cớ trúng một viên đạn, có chút oán giận chửi ra cũng không sao, nhưng nói đến việc hắn thật sự giết A Lục... Hắn dám sao? Hả?
Câu hỏi ngược lại cuối cùng khiến Hoàng Tử Nhã im lặng cúi đầu.
- A Lục và những người khác thế nào rồi?
Hà Hiền đưa mắt nhìn xuống chiếc bàn làm việc gỗ hồng sắc quý giá, liếc nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo kiểu Tây phương trên bàn, bốn mươi phút nữa, hắn còn phải gặp mấy thương nhân Trung Quốc ở chợ hoa đối diện tòa thị chính, vì tòa thị chính chuẩn bị dọn dẹp phá bỏ chợ hoa ảnh hưởng đến môi trường tòa thị chính.
Hoàng Tử Nhã lên tiếng nói:
- Bị thương hai người, đều là thương nhẹ trúng vào chân, A Lục trúng hai phát vào ngực, nhưng mặc áo chống đạn, bác sĩ nói ngoài xương ngực hơi nứt nhẹ do va chạm đạn, không có vấn đề gì lớn.
Hà Hiền nhìn về phía Hoàng Tử Nhã:
- Về hai cú đá vào Tống Thiên Diệu đó, A Lục tự nói thế nào?
- A Lục nói, dù gặp Tống Thiên Diệu, hắn cũng sẽ nói thẳng, chính là muốn dùng Tống Thiên Diệu để đỡ đạn cho ngài.
Hoàng Tử Nhã do dự một chút, nói với Hà Hiền.
Hà Hiền thở ra một hơi dài, mỉm cười nói với tên đầu lĩnh vệ sĩ trung thành của mình:
- Huấn Chính, A Lục là người thông minh, Ma Cao quá nhỏ, hắn còn trẻ, hắn muốn đến Hồng Kông rồi.