Chương 534 Hoàng Lục (2)
Nghe Tống Thiên Diệu nhắc đến chuyện xấu hổ của mình, đầu Cửu Văn Long lập tức biến mất khỏi cửa.
Hoàng Lục thấy Tống Thiên Diệu xoa mi tâm, bất ngờ không nói thêm gì nữa, mà xoay người bước đi nhẹ nhàng ra ngoài, ánh mắt của gã này, so với lần trước ở Hồng Kông như hai người khác nhau, lần trước Tống Thiên Diệu mắt nhấp nháy đến mức gần như mù, tên khốn này coi như không thấy, vẫn cứ làm theo ý mình, một dao giúp Hắc Tử Kiệt hoàn thành ca mổ bụng, bây giờ chỉ cần xoa xoa mi tâm, đối phương lập tức biết mình không muốn nói chuyện, lập tức xoay người rời đi.
Đối với những lời Hoàng Lục nói với mình hôm nay, Tống Thiên Diệu không bày tỏ ý kiến gì. Mình trúng một phát đạn, may mắn không chết, làm sao truy cứu được? Vì nể mặt Hà Hiền nên tạm thời nhẫn nhịn, rồi sau vài năm tìm cơ hội giết Hoàng Lục để trả thù?
Lúc đầu khi bị bắn, Tống Thiên Diệu quả thật trong cơn giận dữ và sợ hãi đã nảy sinh ý định giết người, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì ý nghĩ đó cũng tiêu tan. Hoàng Lục không có lý do gì để hại mình, hơn nữa tên này đã quyết tâm làm vệ sĩ cho mình, theo mình đi Hồng Kông. Chuyện này, nếu Hà Hiền không mở lời thì Hoàng Lục sẽ không đến gặp mình, nhưng đã Hà Hiền đã mở lời rồi, nếu mình từ chối...
Món nợ ân tình khi xưa ba tòa báo của Hà Hiền giúp mình đăng báo, giờ mình trúng một phát đạn này, coi như huề. Mối quan hệ ân tình với Hà Hiền ở Ma Cao này đã trở về con số không.
Chỉ là không biết Hoàng Lục có phải là một vệ sĩ đủ tiêu chuẩn không. Nói thật, Tống Thiên Diệu cảm thấy mình ở Hồng Kông, có vệ sĩ hay không cũng không quan trọng lắm. Hồng Kông dù sao vẫn còn trật tự xã hội cơ bản, không đến nỗi như Ma Cao thế này, lựu đạn bay đầy đường hoặc nổ súng như bắp rang.
Tuy nhiên Hoàng Lục biết lái xe, Tống Thiên Diệu cảm thấy có một tài xế cũng không tệ, dù sao lúc này xe hơi vẫn chưa có lái trợ lực, vô lăng nặng chết người.
Mà trong kiếp trước mà Tống Thiên Diệu không biết, Hoàng Tử Hùng mãi đến đầu những năm 60 vẫn chỉ là một vệ sĩ bình thường bên cạnh Hà Hiền. Hắn chọn rời khỏi Hà Hiền, rời Ma Cao đến Hồng Kông phát triển, trở thành người đàn ông kiêm trợ thủ đắc lực của Tạ Nhị Đệ - đệ tử ruột của Tề Vĩ Văn thuộc 14K.
Lúc bấy giờ Tạ Nhị Đệ đã được tôn xưng là Tạ Nhị Cô, khi những người giang hồ khác ở Hồng Kông vẫn vung dao bầu tranh giành địa bàn trên đường phố thì Tạ Nhị Đệ đã làm ăn buôn lậu với Yamashita-kai của Nhật Bản.
Một lô hàng bị Yamashita-kai ăn quỵt ở Tokyo, Hoàng Tử Hùng dẫn theo vài tay chân do chính mình huấn luyện, hộ tống Tạ Nhị Đệ từ Hồng Kông sang Nhật Bản, bắn chết hơn 30 thành viên Yamashita-kai để đoạt lại tiền hàng, rồi an toàn trở về Hồng Kông, khiến thủ lĩnh tổ chức Yamashita-kai chủ động báo cảnh sát xin bảo vệ, gây chấn động giang hồ Hồng Kông và Nhật Bản.
Hoàng Tử Hùng đã hoàn thành sự chuyển đổi từ vệ sĩ của Hà Hiền thành một tên cướp hung hãn giang hồ, lúc đó trong giang hồ Hồng Kông được gọi là Sát Thủ Hùng, lên danh sách truy nã của Interpol, sau khi bị truy nã thì mất tích, nghe đồn cuối cùng đã đến Thái Lan.
Biệt danh Sát Thủ Hùng này, từ khi Hồng Kông khai cảng cho đến sau khi trở về, có rất nhiều người giang hồ được gọi như vậy, nhưng người đầu tiên được gọi bằng biệt danh này chính là Hoàng Tử Hùng. Đến những năm 70, thanh tra trưởng cảnh sát Hồng Kông Lưu Khải Pháp nhớ lại Hoàng Tử Hùng vẫn còn ấn tượng sâu sắc, mái tóc hơi dài, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, luôn không biểu cảm, ánh mắt sắc bén, tay súng như thần.
Kiếp trước, Hoàng Lục tiếp tục đeo mặt nạ phóng khoáng nhảy nhót nhẫn nhịn thêm 10 năm, không đợi được cơ hội thăng tiến bên cạnh Hà Hiền, chủ động rời khỏi Ma Cao, không dựa vào người giàu có, chọn dấn thân vào giang hồ Hồng Kông, như sao băng lóe sáng rực rỡ trên giang hồ Hồng Kông, cuối cùng ẩn mình nơi xa lạ đến già. Kiếp này, Hoàng Lục gặp được Tống Thiên Diệu, tương lai khó đoán, có thể giàu sang hiển hách, cũng có thể còn không bằng kết cục ẩn mình nơi xa lạ đến già của kiếp trước.
...
- A Diệu, nghe A Lục nói sáng mai ngươi đã chuẩn bị về Hồng Kông rồi? Sao không ở lại Ma Cao dưỡng thương rồi hãy đi, đợi ngươi khỏe hẳn, ta sẽ tiếp đãi ngươi vài ngày cho tử tế.
Mãi đến 10 giờ đêm, Hà Hiền mới ngậm xì gà bước vào phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Kính Hồ nơi Tống Thiên Diệu tạm thời được an trí, nói với Tống Thiên Diệu đang được Mạnh Uyển Thanh đút canh.
Tống Thiên Diệu nghiêng đầu về phía Mạnh Uyển Thanh, người phụ nữ đứng dậy thu dọn bát đũa, khẽ gật đầu chào Hà Hiền và Hoàng Tử Nhã vừa bước vào rồi đi ra ngoài, chỉ còn lại trong phòng Tống Thiên Diệu nằm trên giường bệnh, Hoàng Lục dựa vào cửa sổ phòng bệnh nhìn ra cảnh đêm, một viên đạn nhảy múa linh hoạt trên tay, cùng với Hà Hiền và Hoàng Tử Nhã vừa mới bước vào.
Hà Hiền trực tiếp ngồi xuống giường bệnh của Tống Thiên Diệu, nhìn thẳng vào mắt hắn, chân thành nói:
- Ngươi đến thăm ta, nhưng ta lại sắp xếp không chu đáo khiến ngươi bị thương, nhất định phải cho ta một cơ hội bồi thường. Yên tâm, lần này chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.
- Hiền ca, việc làm ăn nhỏ của ta ở Hồng Kông thời gian này không thể thiếu người, hai nữ nhân của ta chiều nay vội vã chạy đến thăm bệnh, trong đó có một người phụ trách giúp ta trông coi xưởng, chưa kịp gặp ta nửa tiếng đã bị ta đuổi về Hồng Kông, thời gian không đợi ai cả, đợi khi ta khỏi vết thương, công việc ổn định, nhất định sẽ đến thăm Hiền ca lần nữa.