Chương 533 Hoàng Lục (1)
Hoàng Lục thay đổi thái độ phóng khoáng nhảy nhót như trước kia khi gặp Tống Thiên Diệu, giọng điệu trầm tĩnh nói:
- Ngươi bắn trả cũng được, để ta tự động thủ cũng được, đều không thành vấn đề. Nhưng nếu Tống tiên sinh không nổ súng, để lại mạng sống cho ta, có thể dẫn ta đi Hồng Kông mở mang tầm mắt không?
- Ở bên cạnh Hà tiên sinh không tốt sao?
Tống Thiên Diệu dùng tay cầm lấy khẩu súng Hoàng Lục đưa tới, hắn không rành về súng ống, chỉ cảm thấy cầm vào tay lạnh lẽo.
Hoàng Lục đứng bên giường, giọng nói mang chút chua xót:
- Hà tiên sinh đối xử với người bên cạnh đương nhiên không có gì để nói, nhưng làm vệ sĩ cũng muốn trở thành người nổi bật, với ông chủ cũng phải nói đến cơ hội chứ, ta không muốn tranh với hắn, mà cũng không tranh nổi. Làm sao tranh? Trong đám người nhà họ Hoàng này, hắn là người đầu tiên đến Ma Cao gặp Hà tiên sinh, cũng là người đầu tiên có cơ hội thể hiện.
- Một người, mang theo tám khẩu súng dài ngắn, liên tiếp giết sáu tay súng, tự mình lái xe từ Tam Ba Tử đưa Hà tiên sinh về nhà an toàn vô sự. Ta cũng có thể làm được, nhưng làm sao chứng minh? Lúc đó người ở bên cạnh Hà tiên sinh đâu phải là ta, nên chỉ có thể làm vai phụ ăn hại thôi.
- Làm vệ sĩ nghĩ nhiều làm gì?
Tống Thiên Diệu vừa nghịch khẩu súng trong tay, vừa nói giọng nhạt nhẽo:
- Ngươi muốn theo ta về Hồng Kông à? Lần trước giết liên tiếp hai người, là muốn cho ta thấy năng lực của ngươi? Thôi đừng nữa, ngươi cứ ở lại Ma Cao nghe lệnh Hà tiên sinh là tốt rồi, ta là người không chịu được cảnh máu me.
- Ta cảm thấy sau này Tống tiên sinh sẽ giống như Hà tiên sinh vậy, là một nhân vật lớn. Người giàu ta đã gặp nhiều, rời khỏi Hà tiên sinh đi làm cho người khác, cũng có thể tìm được, nhưng luôn cảm thấy những người đó không hợp ý, chỉ có ngươi, đủ tàn nhẫn, lại có chừng mực, bán mạng cho ngươi, cơ hội nhiều hơn.
- Sợ ta không chịu giữ lại, nên cố ý nói đá ta là để giúp ta đỡ đạn cho Hà tiên sinh, coi như giúp ta thêm một ân tình cứu mạng Hà tiên sinh? Như vậy, dù không coi trọng ngươi, cũng phải coi trọng ân tình của Hà tiên sinh?
Tống Thiên Diệu nhìn về phía Hoàng Lục.
Hoàng Lục cười thoải mái, gãi gãi đầu:
- Thực ra là muốn đá ngươi ra, không phải muốn hại ngươi trúng đạn, vị trí của ta mới là chắn đạn, nhưng bây giờ có thật hay không cũng không quan trọng nữa, đương nhiên phải nói như vậy, nếu không ta không có mặt mũi lớn như thế trước mặt ngươi, muốn theo ngươi đi Hồng Kông vạn nhất bị ngươi từ chối, thật là ngượng ngùng? Ngươi là người làm ăn, có ân tình của Hà tiên sinh làm vốn, có lẽ cơ hội sẽ lớn hơn.
- Ngươi từ khi nào nghĩ đến chuyện chạy đến Hồng Kông làm việc với ta? Ta tự mình còn chưa phát hiện ta có sức hấp dẫn như vậy.
Tống Thiên Diệu nói chuyện như đang tán gẫu với bạn bè, giọng điệu rất thoải mái.
Hoàng Lục hồi tưởng lại:
- Ngày đó ngươi mở miệng nói, ngươi không đồng ý câu “sinh tử tại mệnh, phú quý do trời”, ngươi nói, nếu nhận mệnh, ta đáng lẽ là một kẻ khuân vác không thi đỗ trường cảnh sát chuẩn bị đi làm ở bến tàu, chứ không phải Tống Thiên Diệu ngày nay dám giết quỷ lão, đi đến ngày nay, ta chỉ tin mệnh là do cha mẹ cho, phú quý là do tự mình tranh đoạt, chỉ là giết một tên quỷ lão mà thôi, chuyện nhỏ như vậy cần gì phải để tâm. Ta đã suy nghĩ kỹ, nếu ta nhận mệnh, đáng lẽ là một vệ sĩ không đáng chú ý bên cạnh Hà tiên sinh, nếu không nhận mệnh, hoặc là Tống tiên sinh bắn ta một phát, hoặc là dẫn ta mở mang tầm mắt ở Hồng Kông.
- Bùm!
Tống Thiên Diệu đột nhiên giơ súng lên bắn một phát, viên đạn bay sượt qua người Hoàng Lục, lực giật mạnh khiến cả cánh tay Tống Thiên Diệu bị rung lên cao, vốn định bắn thẳng, nhưng cuối cùng viên đạn lại để lại một lỗ đạn trên trần nhà xa xa.
Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Cửu Văn Long từ phòng ngoài cầm một con dao trái cây xông vào, nhưng Tống Thiên Diệu lại vẫy tay với hắn, Cửu Văn Long nhìn Hoàng Lục, rồi lại nhìn lỗ đạn kia, quay người đi ra ngoài.
Tống Thiên Diệu bắn xong một phát liền ném khẩu súng cho Hoàng Lục:
- Ân tình của Hà tiên sinh, ta không dám nhận, cũng không muốn nhận, ta đã bắn một phát, coi như ân tình này chưa từng tồn tại, còn về phần ngươi nợ ta một phát súng...
Hoàng Lục đón lấy khẩu súng, đôi mắt hưng phấn nhìn về phía Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu cười lên:
- Đi bến tàu đón người, nghỉ ngơi một đêm ở bệnh viện, ngày mai về Hồng Kông, đồ khốn, sau này không có việc gì đừng đến Ma Cao, quá nguy hiểm.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Hoàng Lục cũng cười lên:
- Yên tâm, lão bản, đã sắp xếp ổn thỏa, thậm chí ta đã sắp xếp người đi Hồng Kông đích thân đón hai vị bạn gái đang nóng lòng muốn gặp ngươi trước khi ngươi ra lệnh.
- Ngươi sắp xếp người?
- Tên cảnh sát Nhan Hùng ở Hồng Kông, và hai người bạn địa đầu xà của ta ở Ma Cao.
Hoàng Lục cất khẩu súng vào thắt lưng, thấy Cửu Văn Long đứng ở cửa thò đầu nhìn về phía mình, cố ý nói to hơn một chút:
- Lão bản, thực ra ngươi may mắn lắm, người như ta làm vệ sĩ đáng tin cậy hơn nhiều so với tên Cửu Văn Long ngoài kia, tên đó nhìn là biết ngay là đồ bất tài vô dụng, ta thì khác, chỉ cần ngươi trả lương, ta đảm bảo chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối không ai có thể làm hại được ngươi.
Cửu Văn Long nghe thấy lời Hoàng Lục, sắc mặt đã chuyển từ xanh xám sang đen, đôi mắt như muốn phun ra lửa, dù biết rằng mình có thể đánh không lại tên khốn này, chỉ cần Tống Thiên Diệu mở miệng, Cửu Văn Long cũng sẵn sàng liều mạng với đối phương.
- Cửu Văn Long ngoài kia cũng từng nói khoác như vậy, sau đó bị người ta lột trần treo ngược ở bến tàu.
Tống Thiên Diệu xoa xoa mi tâm, cười nói.