Chương 582 Bữa tối sáu người (4)
Ngay khi hắn cảm thấy cô nàng này không đơn thuần như vẻ mặt thể hiện, Giang Vịnh Ân ngồi đối diện hắn lén lút thò chân, khẽ chạm vào giày da của Tống Thiên Diệu. Tống Thiên Diệu nhìn về phía Giang Vịnh Ân, Giang Vịnh Ân khẽ gật đầu, ra hiệu chính cô ấy vừa ngăn cản hành động muốn vạch trần của Alice.
Giang Vịnh Ân không thể là người do Lư Bội Anh giới thiệu đến, Alice trước đây là thư ký của Chương Ngọc Kỳ, cũng không có khả năng, vậy nhân vật chính chắc chắn là cô Tiffany này?
Nhìn khí chất không tầm thường, đúng là giống như con gái của những gia tộc lớn được giáo dục bậc cao.
- Cô Tiffany đang làm việc ở đâu?
Robert hỏi Tiffany.
Tiffany tự nhiên giúp mọi người phân phát thịt bò nướng, giọng điệu thoải mái nói:
- Ta vừa mới du học ở Mỹ về, hiện đang làm giáo viên tại Đại học Hồng Kông.
- Không biết cô Tiffany học chuyên ngành gì, hiện đang dạy môn gì ở đại học?
Tống Thiên Diệu đứng dậy lấy vài lon bia từ quầy bar về cho mọi người.
Vừa rồi Tiffany đã nói với họ, chủ nhà hàng kiêm phục vụ đang ở sân sau giúp họ nướng thịt, muốn uống rượu có thể tự lấy.
- Ta tốt nghiệp Đại học Columbia ở Mỹ, cử nhân kép Nhân văn học và Văn hóa dân tộc châu Á, hiện đang dạy môn Lịch sử Nhật Bản tại Khoa Trung văn Đại học Hồng Kông.
Tiffany nhận lấy bia, nói với Tống Thiên Diệu sau khi cảm ơn.
Alice nghe xong liền lên tiếng khen ngợi trước:
- Giỏi quá, cử nhân kép, ta học rất vất vả mới lấy được một tấm bằng cử nhân Quản trị kinh doanh.
- A Huy, ngươi tốt nghiệp khoa Luật trường đại học nào?
Robert bên cạnh lên tiếng hỏi Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu cười toe toét:
- Ta á? Thực ra ta vừa nói dối, ta còn chưa học xong Văn Trị thư viện đã bỏ học, cũng không phải luật sư, mở một tiệm thuốc Tây tên Anh Đức làm ăn.
- Tiệm thuốc Tây Anh Đức?
Người đàn ông tên Chris Trang lập tức lên tiếng, và nhìn về phía Giang Vịnh Ân, nói:
- Vậy chẳng phải là...
- Đúng vậy, cô ta bán thuốc giúp ta.
Tống Thiên Diệu thẳng thắn thừa nhận.
- Vậy mà hai người còn giả vờ không quen biết? Công ty mai mối này không chuyên nghiệp.
Chris Trang nhíu mày nói, hắn vừa rồi thấy Tống Thiên Diệu và Giang Vịnh Ân, Alice quen biết nhau, đã có chút không hài lòng với sự sắp xếp của công ty mai mối.
- Ta thực sự không biết cô ta đến đây tham gia bữa tối sáu người do công ty mai mối sắp xếp, ta nói là tình cờ, các ngươi có tin không? Nhưng cô ta thì khó nói có phải vì ngưỡng mộ ta nên mới theo ta đến đây không.
Tống Thiên Diệu nói một câu hai ý.
Khi nói chuyện, khóe mắt hắn hơi liếc nhìn Tiffany, nhưng phát hiện đối phương dường như hoàn toàn không nghe ra ý ngoài lời của hắn.
- Ngươi đã có cả đám phụ nữ vây quanh, nổi tiếng phong lưu tiêu sái cả con phố, ta sao có thể ngu ngốc đến mức si mê ngươi, đừng tự mình đa tình được chứ.
Giang Vịnh Ân còn liếc mắt nhìn Tống Thiên Diệu, cười nói.
Nghe Giang Vịnh Ân nói Tống Thiên Diệu có cả đám phụ nữ, vẻ mặt của Robert và Chris Trang đều thoải mái hơn không ít. Chỉ cần bốn chữ này thôi, Alice và Tiffany chắc sẽ không cho tên này cơ hội đâu. Không có người phụ nữ nào thực sự thích đàn ông phong lưu háo sắc cả, đặc biệt là đến đây, đều là để tìm kiếm nửa kia của cuộc đời, có người phụ nữ nào muốn giao du với một người đàn ông đã có rất nhiều phụ nữ chứ?
Sau đó, rõ ràng Robert nói chuyện với Tống Thiên Diệu nhiều hơn, sự thù địch nhẹ ban đầu giữa ba người đàn ông, sau khi có đánh giá bốn chữ “cả đám phụ nữ” về Tống Thiên Diệu, chỉ còn lại giữa Chris Trang và Robert.
Đã Giang Vịnh Ân nói hắn có cả đám phụ nữ, phong lưu háo sắc, Tống Thiên Diệu đoán cô gái tên Tiffany này sau bữa ăn này chắc cũng sẽ không còn ý nghĩ gì khác với mình nữa, cho dù có, Tống Thiên Diệu cũng không định để ý đến đối phương, hắn không có tâm trạng phục vụ tiểu thư khuê các.
Nhà hàng này làm ăn không tốt lắm, ngoài sáu người bọn họ, không thấy khách nào khác xuất hiện, nhưng Tống Thiên Diệu lại thích môi trường thoải mái này. Để năm người kia tiếp tục trò chuyện dùng bữa, bản thân hắn như thể đã thực sự bị loại ra ngoài vậy, xách một lon bia đi đến góc bên cạnh nữ ca sĩ, đợi đối phương hát xong một bài, ra hiệu dùng bia đổi cây đàn guitar trong tay đối phương, rồi tự mình còn gỡ một chiếc mũ cao bồi trên tường đội lên đầu.
Nữ ca sĩ đưa đàn guitar cho Tống Thiên Diệu, đồng thời nhường chỗ ngồi của mình.
Tống Thiên Diệu gảy dây đàn vài lần, tìm nhịp điệu, sau đó ngồi xuống ghế đánh phần mở đầu của bài dân ca Mỹ “Take Me Home Country Roads”, rồi đối với micro trước mặt hát bằng tiếng Anh:
- Gần như thiên đường, Tây Virginia, dãy núi Blue Ridge, sông Shenandoa, cuộc sống cổ xưa, lâu đời hơn cả tuổi cây, trẻ hơn núi non, chậm rãi lớn lên như gió nhẹ, con đường quê, đưa ta về nhà...
Nữ ca sĩ da trắng trông có vẻ gần bốn mươi tuổi, sau khi Tống Thiên Diệu hát ra lời, không nhịn được vỗ tay:
- Good boy!
Năm người kia nghe thấy Tống Thiên Diệu bắt đầu hát cũng đều nhìn qua từ bàn ăn, Tống Thiên Diệu ngồi trên ghế nhẹ nhàng lắc lư cơ thể theo nhịp đàn guitar, tuy thỉnh thoảng có vài chỗ hát sai điệu nhưng vẫn hát rất vui vẻ.
Đợi hát xong một bài, Tống Thiên Diệu trả đàn guitar lại cho nữ ca sĩ, còn cởi mũ cao bồi cúi chào thật sâu một cách khoa trương với năm người đang vỗ tay cho hắn, rồi mới cười đi trở lại.