Chương 597 Lư Vinh Phương (1)
Ta biết ngươi nghe xong chuyện ta kể sẽ sợ hãi, nhất là ngươi hiện giờ cũng làm ăn, sẽ cảm thấy ta là đại bá đột nhiên xuất hiện có thể không an phận.
Tống Xuân Trung hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay vỗ vỗ vai Tống Thiên Diệu, với vẻ mặt hiểu được sự từ chối của Tống Thiên Diệu:
- Đúng vậy, vợ chồng xa cách lâu ngày còn thấy xa lạ, huống chi là ta, đại bá từ nhỏ đã ít thân cận, đi mất mười năm không biết sống chết. Yên tâm, thứ nhất sẽ không vay tiền ngươi, thứ hai sẽ không làm ăn với ngươi, thứ ba cũng không có lợi lộc gì cho ngươi chiếm, nhưng ta không con cái, sau khi ta chết, có thể viết di chúc để lại sản nghiệp ở Malay cho ngươi thừa kế, lúc đó ta đã chết rồi, ngươi đứng trước linh đường nhận di chúc từ luật sư, lúc đó chắc ngươi không còn phải lo ta lừa ngươi nữa.
Nói xong, Tống Xuân Trung đứng dậy đi vòng quanh phòng Tống Thiên Diệu hai vòng, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Tống Thiên Diệu:
- Ngày mai ta sẽ đi thăm vài người bạn cũ từ Malay về Hồng Kông định cư, ngày mốt sẽ trở về Malay, biết các ngươi còn sống, sống tốt là đủ rồi, gia gia ngươi không muốn gặp ta, ta cũng không muốn xuất hiện trước mặt hắn để hắn chán ghét, đến dịp lễ tết, thay ta tận hiếu nhiều hơn.
Tống Xuân Trung nói xong với Tống Thiên Diệu, liền bước ra ngoài cửa.
Tống Thiên Diệu cầm hộp diêm nghịch nghịch trong tay rồi đứng dậy, bảo Hoàng Lục lái xe đưa Tống Xuân Trung đến khách sạn gần nhất. Cho đến khi Tống Xuân Trung lên xe rời đi, Tống Thiên Diệu vẫn không nói một lời níu kéo nào.
Hắn không dám.
Nhìn biểu hiện của Tống Xuân Trung, vị đại bá này xuất hiện ở Hồng Kông chắc chắn có mưu đồ gì đó. Khả năng lớn nhất, mưu đồ đó nhắm vào chính hắn. Gặp ông nội xong, ăn tát xong, rồi xuất hiện ở xưởng của hắn, tại sao không đi gặp cha mẹ hắn trước?
Những chuyện đã qua, đặc biệt là việc hắn lừa đồng bọn, chiếm đoạt tiền bạc, không cần thiết phải nói ra với hắn, có phải muốn dùng chuyện này để đổi lấy sự tin tưởng của đối phương?
Nhưng một tay lừa đảo già đời có thể thiết kế một ván bài tinh vi như vậy, làm sao lại để lộ thủ đoạn lấy lòng thô thiển và trắng trợn như thế?
Không đoán được tâm tư của vị đại bá này, nên Tống Thiên Diệu không muốn có bất kỳ liên hệ nào với đối phương. Sau khi cẩn thận suy nghĩ về tất cả các khả năng có thể xảy ra rồi lần lượt phủ định, Tống Thiên Diệu trở về phòng nghỉ ngơi.
...
Lư Vinh Phương, người đã giả danh thành Robert để cố ý đến dự bữa tiệc 6 người để xem xét Tống Thiên Diệu, ngáp một cái rồi ném đống tài liệu cổ phiếu trong tay lên bàn trà, sau đó ngả người trên ghế sofa vặn vẹo cổ:
- Đồ khốn, nói khoác cũng quá lố rồi, chỉ là thu gom một ít cổ phiếu lẻ, cho dù bán cả quần lót của tên Tống Thiên Diệu đó đổi lấy tiền, hiện giờ nhiều lắm cũng chỉ thu gom được 10%, làm gì có thủ đoạn rắn nuốt voi, nhà họ Lâm đâu phải đồ ngu, bây giờ thấy cổ phiếu tăng nhẹ vì có người thu gom, nói không chừng trong lòng đang mừng thầm, đợi Tống Thiên Diệu chạm đến giới hạn cho phép của nhà họ Lâm, tự nhiên sẽ gây áp lực buộc Tống Thiên Diệu dừng tay.
- Uổng công ta còn tưởng Tống Thiên Diệu có thủ đoạn thông thiên gì trên thị trường chứng khoán, thu gom cổ phiếu lẻ mà gọi là rắn nuốt voi, vậy một công ty bình thường phát hành cổ phiếu mới thu hút vốn thì gọi là gì? Gọi là đại náo thiên cung à? Tên khốn cho ta tin tức cũng là đồ ngu, chuyện này muốn ta tiết lộ cho nhà họ Lâm hoặc để mọi người đều biết? Vậy chẳng phải làm hỏng danh tiếng của ta, thực sự bị mọi người cười là đồ ngu sao?
Họ Lư của Lư Vinh Phương không phải cùng họ với Lư Văn Huệ, một gia tộc Hoa kiều nổi tiếng ở Hồng Kông. Gia đình hắn có tổ tịch ở Hạc Sơn, ban đầu lập nghiệp ở Nam Dương. Vào giữa những năm 30, Lư Vinh Phương khi đó mới vài tuổi, vì ông nội qua đời, gia tộc nội loạn, cha mẹ mất sớm trong tai nạn máy bay, nên Lư Vinh Phương được người anh Lư Vinh Khang không muốn dính líu vào vở kịch tranh giành tài sản gia tộc đưa từ Nam Dương đến Hồng Kông phát triển.
Hai anh em nhà họ Lư tuy quyền thế uy vọng không bằng gia tộc họ Lư bản địa, nhưng cũng là một trong những gia đình giàu có. Lư Vinh Khang bỏ vốn xây một tòa nhà 12 tầng ở đại lộ Hoàng Hậu, Trung Hoàn để cho thuê, hai anh em làm chủ nhà chỉ dựa vào tiền thuê đã đủ duy trì cuộc sống sung túc. Thêm vào đó, Lư Vinh Khang làm một số việc kinh doanh thương mại Nam Dương, còn Lư Vinh Phương nắm trong tay vài chục vạn tiền nhàn rỗi, cả ngày có vẻ như không làm gì, thường xuyên đông một búa tây một gậy vung tiền lung tung, nhưng đến cuối năm vẫn luôn có lợi nhuận.
- Vinh cô nương, sáng sớm đã bảo ta...
Bên ngoài cửa, Phan Quốc Dương, người đã từng giả danh thành Chris Trang trong bữa tiệc 6 người, không đợi người hầu giúp mở cửa, đã tự đẩy cửa vào phòng khách nhà họ Lư, cười xấu xa nói với Lư Vinh Phương đang nằm bẹp như một đống bùn trên ghế sofa.
Lư Vinh Phương không thèm nhấc mí mắt, lười nhác mở miệng chửi:
- Ngươi mà gọi ta là Vinh cô nương một lần nữa, tin hay không ta sẽ cào xước xe của ngươi.
Cái tên Lư Vinh Phương đậm chất nữ tính, nên thường bị tên bạn thân này trêu chọc.
- Này, gọi ta đến sớm thế này là vì chuyện gì? Ngươi là kẻ nhàn rỗi, còn ta có công việc đấy.