Chương 598 Lư Vinh Phương (2)
Phan Quốc Dương từ ghế sofa nhảy thẳng qua, ngồi xuống bên cạnh Lư Vinh Phương, vươn tay lấy trái cây trên bàn trà:
- Chưa ăn sáng, không bảo Bình tẩu nấu ít cháo thịt cua ăn à? Ta đã lâu không được ăn cháo chị Bình nấu rồi.
- Nhà ngươi không có người hầu sao? Bình tẩu đã lớn tuổi rồi, ta và đại ca ta, trừ khi thật sự muốn ăn đồ bà ấy nấu, nếu không chúng ta đã rất ít để bà ấy xuống bếp. Đó là người làm lâu năm đã làm việc trong nhà ta từ khi cha mẹ ta chưa kết hôn, theo hai anh em ta vượt biển đến Hồng Kông, chứng kiến đại ca ta cưới vợ sinh con, đương nhiên phải chăm sóc bà ấy thật tốt, chờ đến khi ta cũng cưới vợ sinh con. Muốn uống cháo thì đi trà lâu chứ?
Lư Vinh Phương ngồi thẳng người, vận động cơ thể:
- Đi thôi, ngươi lái xe đưa ta đến Vịnh Đồng La Cảng Điểu Chủy một vòng.
- Để ta phải vội vàng đến đây sớm, chỉ là muốn ta giúp ngươi làm tài xế, hơn nữa làm tài xế mà thậm chí không cho ăn một bát cháo? Ngươi có hiểu nhân tình thế thái không?
Phan Quốc Dương nói không vui.
Lư Vinh Phương đứng dậy cười nói:
- Vậy lần này kiếm tiền, không tính phần của ngươi.
- Vinh cô nương... coi như ta chưa nói những lời vừa rồi, ngươi là bạn tri kỷ nhất của ta, có phải lại chuẩn bị kiếm chút tiền tiêu vặt để tiêu xài không, nhất định phải tính cả ta.
Phan Quốc Dương lập tức biến vẻ mặt không vui thành nụ cười nịnh bợ, nói với Lư Vinh Phương.
Hai người ra khỏi cửa, đang định lên xe thì một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đã lái đến, từ từ dừng lại trước cổng nhà họ Lư.
Phan Quốc Dương đã mở cửa xe, chuẩn bị lên xe, thấy Lư Vinh Phương đứng ngoài cửa xe không động đậy, thúc giục:
- Lên xe đi, kiếm tiền đương nhiên phải nhanh nhẹn một chút.
Lúc này, cửa sau xe Rolls-Royce được tài xế mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc theo phong cách Anh quốc đơn giản bước xuống, thấy Lư Vinh Phương đứng bên cạnh xe, mỉm cười dừng bước chào hỏi:
- Phương ca, sớm thế đã ra ngoài à?
- Xuân muội.
Lư Vinh Phương nói với đối phương:
- Đến gặp đại ca à? Ta đang chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng.
- Xuân muội? Cái quỷ gì là Xuân muội? Đã gần hè rồi, đâu ra mùa xuân...
Phan Quốc Dương thò đầu ra từ trong xe, rồi bị khí chất của người phụ nữ thu hút, người phụ nữ bước xuống xe trông có vẻ trẻ hơn hắn và Lư Vinh Phương một chút, dung mạo không thể nói là tuyệt mỹ, nhưng thân hình cao ráo, hơi gầy.
Nhưng toàn bộ con người đó lại cho Phan Quốc Dương cảm giác ôn văn trầm tĩnh, đại khí đoan trang, chỉ đứng ở đó, dù mang nụ cười trên mặt, nhưng lại mang một cảm giác xa cách khó tiếp cận, không phải là băng giá lạnh lùng, cũng không phải là lửa nồng nhiệt, không lạnh không nóng, không xa không gần, trang phục đơn giản và kín đáo lại càng làm nổi bật vẻ cao quý của người phụ nữ.
- Xuân muội xin chào, ta là Phan Quốc Dương...
Phan Quốc Dương không nhịn được xuống xe, chủ động tự giới thiệu với người phụ nữ:
- Ta là bạn thân của Vinh cô nương, ta...
Bên kia người phụ nữ được Lư Vinh Phương gọi là Xuân muội, dường như bị lời nói của Phan Quốc Dương chọc cười, gật đầu với đối phương, rồi bước vào biệt thự nhà họ Lư.
Khi mỹ nhân đã biến mất trong biệt thự, Phan Quốc Dương vẫn còn ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía cổng, miệng vẫn nói với Lư Vinh Phương:
- Vinh cô nương, ngươi lại có muội muội xinh đẹp như vậy? Này, sao không giới thiệu cho ta làm quen một chút, chỉ cần ngươi có thể để ta trở thành muội phu của ngươi, sau này giúp ngươi lái xe hàng ngày cũng được!
Lư Vinh Phương bay một cước đá vào mông tên bạn thân:
- Đồ khốn! Xuân muội là ngươi gọi được sao! Còn muốn làm muội phu của ta? Ngươi có sinh ra cái đầu xứng với cô ta không? Ngươi chỉ là một nhân viên nhỏ của Sở Thủy vụ, người ta đã là giám đốc và cổ đông của một ngân hàng rồi!
...
- A Dương, ta có một vấn đề không hiểu?
Lư Vinh Phương ngồi ở ghế phụ lái của xe hơi, hỏi tên bạn thân Phan Quốc Dương đang vừa lái xe đến Vịnh Đồng La Điểu Chủy vừa tức giận cắn một cái bánh xá xíu làm bữa sáng.
Phan Quốc Dương nuốt miếng bánh trong miệng xuống:
- Vấn đề quỷ gì không hiểu? Không hiểu tại sao ta và Xuân muội của ngươi đúng là tài tử giai nhân, trời sinh một cặp sao?
- Ta quả thật thích chơi cổ phiếu, nhưng ta không hiểu tại sao lại nhận được một phong bì, bên trong tiết lộ hết những động thái của Tống Thiên Diệu trên thị trường chứng khoán, hoàn toàn vô lý, đúng không? Tống Thiên Diệu đã có thể kiếm được nhiều tiền trong ngành tóc giả, lại còn tham gia vào thị trường chứng khoán, hẳn phải biết rằng dù những năm trước đây Hi Chấn Trí Nghiệp phát hành cổ phiếu mới làm pha loãng tỷ lệ sở hữu của nhà họ Lâm, nhưng Hi Chấn Trí Nghiệp có quy mô lớn như vậy, đất đai, khu vực lưu trữ dầu mỏ, khách sạn và các ngành công nghiệp khác đều đang mở rộng, cho dù hắn mua toàn bộ số tiền kiếm được từ thị trường tóc giả đổ vào, cũng không thể thực sự nuốt trọn được, ngược lại bán khống cổ phiếu của Hi Chấn Trí Nghiệp để kiếm một khoản thì có khả năng hơn.
Lư Vinh Phương vừa nói vừa bóp cằm tự nhủ.
Phan Quốc Dương không để ý đến lời nói của Lư Vinh Phương, hắn đã rất hiểu người bạn đồng hành này từ thời trung học, khi mở miệng hỏi hắn, vốn dĩ không hề nghĩ sẽ nhận được câu trả lời từ miệng hắn.