← Quay lại trang sách

Chương 600 Trên trời vốn không có trăng chiếu thường xuyên, nhân gian nên có mùa xuân tới (2)

Lư Vinh Phương mở cửa xe, nói với Phan Quốc Dương:

- Ta giới thiệu cái lông cho ngươi, ngươi có đi không?

- Sớm muộn gì cũng thu thập ngươi!

Phan Quốc Dương trợn mắt, ngồi vào ghế lái nói:

- Trong bữa tối sáu người ngươi không phải đã nói ngoại hình của hắn bình thường, không đáng nhắc tới sao? Giờ sao lại vội vã đi gặp hắn ta?

- Tuy diện mạo bình thường, nhưng ta đâu phải chọn vợ, hắn đẹp trai hay không thì có liên quan gì đến ta. Quan trọng nhất là hắn có đầu óc. Dĩ nhiên là phải dựa vào đó để lấy lòng, dù sao ta và đại ca ta cũng là người ngoại xứ, không có giao tình gì với Lâm gia, theo sau Tống Thiên Diệu cắn một miếng nhỏ của Lâm gia cũng không có gì phải ngại.

- Ngược lại, Tống Thiên Diệu còn trẻ, ta đương nhiên phải thân thiết với hắn. Từ khi gia chủ đời trước của Lâm gia là Lâm Hi Chấn bị bắn chết, Lâm gia không làm ăn thuốc phiện nữa, thực lực đã kém đi không ít. Nếu không nhờ Lâm Hi Chấn năm xưa tích trữ đủ nhiều bất động sản, thì từ khi mất đi việc buôn bán thuốc phiện Lâm gia đã suy tàn rồi.

- Gia chủ hiện tại là Lâm Hiếu Tắc vừa làm khách sạn, vừa xây cao ốc, còn làm vận tải đường biển, làm thương mại các thứ, mở rất nhiều công ty, nhưng không có kế hoạch rõ ràng, rõ ràng chỉ là đánh cá lưới rộng mà thôi. Điểm lợi hại duy nhất là khi chiến tranh Triều Tiên nổ ra, Lâm gia không giống các đại tộc thương nhân Hoa kiều khác hoặc các công ty Anh quốc, chuyển trọng tâm phòng ngừa đại lục thu hồi Hồng Kông bằng vũ lực, mà còn nhân cơ hội trong thời kỳ kinh tế suy thoái tiếp tục phát triển theo kiểu đáy chấu trong các ngành nghề khác nhau.

- Chỉ cần chiến tranh Triều Tiên kết thúc, đại lục không khai chiến với Hồng Kông, dựa vào sự mở rộng của Lâm Hiếu Tắc trong hai năm nay, Lâm gia ít nhất sẽ có vài chục năm phú quý, ngay cả cơn bão hủy diệt của một ngành nào đó trên thương trường cũng chưa chắc có thể đánh chìm con thuyền Lâm gia. Tuy nhiên dù Lâm gia có tốt đến đâu, ta vẫn thấy thân thiết với Tống Thiên Diệu tốt hơn, tuổi còn trẻ, lần này chắc sẽ không thua, huống chi dù có thua, vẫn còn cơ hội.

- Ta không hiểu ngươi đang nói cái quái gì.

- Nói chuyện với ngươi thật là mệt mỏi, nhất định phải ta nói trực tiếp như vậy sao? Ta nói, Lâm Hiếu Tắc có gan lớn, Tống Thiên Diệu có đầu óc tốt, còn ta thì vận khí tốt. Còn về việc tại sao đi gặp Tống Thiên Diệu kết bạn, là vì Lâm gia không thèm để ý đến việc lấy lòng của loại tiểu tử vô danh như ta. Bây giờ hiểu chưa?

- Hiểu rồi, Vinh cô nương, ngươi nói bản thân mình là đồ khốn, câu này thật là một mũi kim thấu xương, ngắn gọn mà sâu sắc.

Phan Quốc Dương cười xấu xa nói.

Lư Vinh Phương cảm thấy mình may mắn đến mức có thể đoán trúng suy nghĩ của Tống Thiên Diệu, khá là phấn khích, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Điểu Chủy Khẩu hoang vắng nói:

- Trên trời vốn không có trăng sáng mãi, nhân gian ắt có xuân lại về. Lâm gia sẽ không phải là trăng sáng mãi, nhưng Tống Thiên Diệu dù lần này không thể đắc thủ, rốt cuộc vẫn có thể đón xuân về.

...

John Pao của bộ phận chứng khoán ngân hàng HSBC năm nay 27 tuổi, trông còn giống một nhân vật tinh hoa tài chính hơn cả Thẩm Bật có vẻ ngoài hơi cứng rắn. So với Thẩm Bật có khung xương to lớn, John Pao trông có vẻ hơi gầy gò, thân hình cân đối, điển hình là chiếc mũi diều hâu cao của người Anh, trên đó đeo một cặp kính gọng đen, lúc này mặc áo polo trắng và quần tây cotton có nếp ly thẳng tắp, tay trái đeo găng tay đánh golf, đang vung gậy đánh bóng một cách phong độ, quả bóng golf nhỏ bé sau khi bị đánh trúng, lăn theo độ dốc của thảm cỏ về phía lỗ golf, chính xác vào lỗ.

- Thà một con chim trong tay còn hơn mười con chim trên cây!

John Pao thấy bóng vào lỗ, quay người lại hào hứng nắm tay về phía Thẩm Bật, Tống Thiên Diệu cùng Angie Perlis, Giang Vịnh Ân vài người, hô lên một câu tục ngữ cổ của Anh.

Tống Thiên Diệu, Thẩm Bật ngậm xì gà giơ ngón cái lên và vỗ tay cho cú đánh đẹp mắt của John Pao.

Giao gậy golf cho caddy, cởi găng tay, để lại nhân viên sửa sang thảm cỏ, John Pao hơi phấn khích đi trở lại bên cạnh mọi người dưới chiếc ô che nắng, lấy từ hộp xì gà gỗ anh đào trên bàn thấp một điếu xì gà màu nâu, thành thạo cắt đầu xì gà, không chạm vào bật lửa mạ vàng trên bàn, mà chọn cách dùng que diêm cán dài kiểu cổ để châm lửa, từ từ nhả ra một làn khói màu xám bạc, cười nói:

- Khi còn trẻ, ta từng nghĩ đến việc trở thành một tay golf chuyên nghiệp, sát cánh cùng Henry Cotton, dạy cho bọn Mỹ một bài học nhớ đời ở Ryder Cup, đáng tiếc lúc đó ta vẫn chưa thể đánh được một cú đẹp như thế này. Tống tiên sinh, kỹ thuật đánh golf của ngươi cũng không tồi, trông như đã luyện tập chăm chỉ vậy.

Tống Thiên Diệu khiêm tốn cười nói:

- Ta luyện tập kỹ thuật đánh golf, giống như người nghèo Anh Quốc luyện tập kỹ thuật đánh golf vậy, golf chỉ là một bàn đạp, là cách để ta thoát khỏi cảnh nghèo khó.

- Đúng vậy, đúng vậy, Tống, ngươi nói rất đúng, lời này rất thẳng thắn, ta vẫn luôn nói, người nghèo không đáng sợ, đáng sợ nhất là người nghèo không biết tìm con đường tắt để thoát nghèo, những kẻ nghèo đến cả đầu óc cũng không muốn động đậy, ngay cả Thượng đế cũng không thể cứu rỗi được, việc đầu tư vào bản thân không phải là thói quen xấu, ngươi cần có một số sở thích chung với mọi người mới được.

John Pao rất đồng tình với việc Tống Thiên Diệu thẳng thắn nói ra việc học đánh golf chỉ là để thuận theo thời thượng, coi đó như một cách giao tiếp với người khác.