Chương 647 Khói lửa! (1)
Những người nghèo ở khu Thanh Châu này thường ngày không đủ tiền để tích trữ quá nhiều lương thực, họ kiếm được tiền hôm nay thì mua gạo hôm nay để sống qua ngày. Nhưng hiện giờ không chỉ cửa khẩu bị đóng, mà cả bến cảng cũng bị phong tỏa, tàu chở hàng không cần phu khuân vác để dỡ hàng nữa, khiến những người nghèo này không thể tìm được công việc bán sức lao động để kiếm sống. May mắn thay vẫn có quý nhân nhớ đến họ - những kẻ nghèo khổ này, đặc biệt đến phát gạo vào ngày giá gạo tăng vọt như hôm nay.
Trong một gia đình thường có hai vợ chồng là người lớn, cộng lại có thể nhận được hai cân gạo. Tuy chỉ là gạo lứt, nhưng nếu tiết kiệm nấu cháo, dù có hai đứa con thì cũng có thể cầm cự được vài ngày, không đến nỗi chết đói.
Năm nghìn cân gạo lứt nhanh chóng được phát hết, nhưng người dân không vội vã giải tán, họ còn lưu luyến nhìn chiếc xe tải đã trống trơn, hy vọng trên đó vẫn còn thứ gì đó có thể giúp họ sống sót. Hơn chục nhân viên của Thương hội Áo Môn giúp phát gạo xong đưa sổ sách cho Tống Thiên Diệu, hắn không nhận mà liếc nhìn Hoàng Lục. Hoàng Lục bước lại, lấy từ trong túi ra một xấp phong bì đỏ đưa cho Tống Thiên Diệu. Tống Thiên Diệu nhận lấy, với nụ cười ôn hòa lần lượt phát cho những người đã làm việc đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại:
- Cảm ơn mọi người đã vất vả, đây là chút lòng thành, mọi người cầm lấy uống trà uống rượu, giải lao một chút.
Những nhân viên này được Thương hội phái đến phối hợp với Tống Thiên Diệu để phát gạo ở khu Thanh Châu, họ tưởng rằng đây chỉ là công việc mệt nhọc như chó chết, không ngờ sau khi làm xong, vị Tống tiên sinh này còn đặc biệt chuẩn bị phong bì đỏ cho họ. Có vài người không kiên nhẫn, quay lưng lại lén mở phong bì ra, lập tức mặt mày hớn hở, giơ năm ngón tay ra với đồng nghiệp, ý nói bên trong có đến 50 đồng.
- Đa tạ Tống lão bản, đa tạ...
Các nhân viên cũng đều cảm tạ không ngớt.
Tống Thiên Diệu mỉm cười với họ:
- Không cần khách sáo, chiều nay ta dự định đến khu Nam Loan phát thêm ít gạo, nơi đó cũng toàn người nghèo, còn phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều.
- Ở Nam Loan nhiều nhất chẳng phải là sa kê sao, chiều nay lại được phong bì đỏ, vừa hay có thể ghé qua...
Một số nhân viên nghe Tống Thiên Diệu nói chiều sẽ đến Nam Loan phát gạo, lập tức lộ ra nụ cười dâm đãng đầy ẩn ý với nhau.
Ở Nam Loan không chỉ có nhiều người nghèo, mà còn có nhiều kỹ nữ hạ đẳng. Rất nhiều kỹ nữ thậm chí không có phòng để tiếp khách, thường chỉ trải một tấm nỉ trên bãi cát là tiếp khách, nên được người Áo Môn gọi là sa kê.
Ngay khi Tống Thiên Diệu đang lần lượt phát phong bì đỏ cho nhân viên, đột nhiên từ đám đông người nghèo có bốn người nhảy ra, giơ tay rút súng, nhắm về phía Tống Thiên Diệu!
Hoàng Lục gần như cùng lúc với động tác của bốn người đó, lập tức lao lên phía trước, kéo một nhân viên vừa nhận phong bì đỏ, chắn trước mặt Tống Thiên Diệu!
- Bùm bùm bùm bùm!
Một loạt tiếng súng vang lên!
Tên công nhân bị Hoàng Lục chắn trước mặt Tống Thiên Diệu, lưng lập tức bị bắn thành tổ ong! Những vết đạn loang lổ máu thịt be bét đang phun ra từng đợt máu tươi và hơi nóng!
- Cúi xuống!
Hoàng Lục vừa nói với Tống Thiên Diệu, một tay đỡ thi thể công nhân đã bị bắn chết tại chỗ để che chắn, tay kia đã giơ súng lên, bắn về phía bốn người đối diện!
Thực ra ngay khi Hoàng Lục dùng công nhân để đỡ đạn cho Tống Thiên Diệu, trong đám đông khu ổ chuột Thanh Châu đã có vài kẻ mặt mũi hung ác, dáng vẻ kỳ quái vứt bỏ tấm chăn rách bươm trên người, lộ ra thân hình thẳng tắp, lần lượt rút súng ra bắn về phía bốn người kia!
Năm sáu người này có tài bắn súng cực kỳ chính xác và độc ác, ngay khoảnh khắc bốn tay súng rút súng bắn, hai chân hai vai của họ gần như đã bị những người này bắn trúng trước!
Đến khi Hoàng Lục bắn trả, bốn tay súng kia hầu như đã bị trúng đạn ở tứ chi và ngã gục xuống đất!
- Các thúc! Để bốn người đó sống! Đưa về nhà ta, giữ họ không chết, thẩm vấn cho rõ ràng!
Hoàng Lục vẫn đang đỡ xác chết để bảo vệ Tống Thiên Diệu, miệng gọi với mấy người mặt mũi hung ác, thân thể đều có khuyết tật.
Hôm nay đi theo Tống Thiên Diệu đến khu Thanh Châu phát gạo không chỉ có một mình Hoàng Lục, mấy tay cứng cựu của đội Thái Sơn nhà họ Hoàng, vì lý do ngoại hình và thân thể nên không thể làm vệ sĩ bên cạnh Hà Hiền, đều được Hoàng Lục sắp xếp trà trộn vào đám dân nghèo Thanh Châu, mấy người này so với đám vệ sĩ do Hoàng Tử Nhã dẫn đầu bên cạnh Hà Hiền thì võ công không hề kém, chỉ có điều duy nhất là ngoại hình quá tệ, tất cả bọn họ đều đã trải qua chiến trường, thân thể để lại di chứng trong chiến tranh, hoặc nửa mặt đầy sẹo do bom cháy, hoặc đơn giản là một tay bị đứt lìa, chỉ còn một tay cầm súng bắn, hoặc xương đầu gối bị đập nát, đi đứng khập khiễng, tóm lại là từng người đều mặt mũi gớm ghiếc, khiến người ta sợ hãi, nhưng nói đến bản lĩnh giết người, Hoàng Tử Nhã, Hoàng Lục gần như chỉ được coi là nửa đệ tử của mấy người này.
- Ồ! Không ngờ tên này lại dám cứng đầu!
Một gã trung niên nửa mặt bị cháy đến gần như không còn hình dạng người, trông như bộ xương khô giơ tay bắn một phát, bắn bay nắp hộp sọ của một tay súng đã ngã gục xuống đất, bước qua nhặt lấy quả lựu đạn đã mở chốt an toàn trước khi chết của đối phương, ném mạnh về phía xa!