Chương 648 Khói lửa! (2)
Ầm!
Quả lựu đạn chưa kịp rơi xuống đất đã nổ tung giữa không trung, sóng xung kích cuộn lên một đám mây bụi lớn, gã đàn ông này lại chẳng thèm cong lưng!
- Hừ, phì! Chó chết, quả là chịu chi, không phải lựu đạn tự chế, hàng Mỹ chính hiệu.
Gã đàn ông nhổ hai ngụm bụi đất trong miệng, lau bụi bẩn dính trên mặt rồi kêu lên.
Dù Tống Thiên Diệu được Hoàng Lục nhắc nhở nằm xuống ngay lập tức, nhưng vẫn bị trúng một phát đạn ở ngực, khoảnh khắc trúng đạn Tống Thiên Diệu cảm giác như bị một cái búa lớn đập mạnh vào ngực, khiến hắn có cảm giác đau nghẹt thở muốn phun máu ra ngoài.
Hoàng Lục ném xác chết sang một bên, không để Tống Thiên Diệu đứng dậy, mà trước tiên dẫn người cầm máu cho ba tay súng vẫn còn thở rồi ném lên xe tải, sau đó mới bảo vệ Tống Thiên Diệu lên một chiếc xe Vạn Lợi Đạt mà Hà Hiền sắp xếp cho Tống Thiên Diệu sử dụng, miệng dặn dò những người khác:
- Về nhà ta!
Xe tải cùng xe con đồng thời gầm rú, lao lên đường cao tốc Thanh Châu, phóng về khu phố sầm uất Ma Cao.
Trong xe, Tống Thiên Diệu được Hoàng Lục xoa bóp ngực, mãi đến tận năm sáu phút sau mới thở hắt ra một hơi:
- Khốn nạn, may mà để Lục ca an bài áo chống đạn, không thì...
Người lái xe là thuộc hạ cũ của Hoàng Sâm - cha Hoàng Lục, cũng chính là gã đàn ông mặt nát như đầu lâu vừa nổ súng giết người, lúc này hắn lên tiếng:
- Tống tiên sinh, bốn tên khốn này rõ ràng là lão thủ chiến trường, thời điểm phục kích ra tay đều tính toán rất kỹ, nếu không phải ngươi dặn dò mọi người đề phòng cẩn thận từ trước, e rằng dù ngươi mang theo thiếu đương gia, lại thêm mặc áo chống đạn, cũng khó mà sống sót trở về.
Tống Thiên Diệu lúc này đôi mắt hơi trợn ngược, nằm trên ghế sau xe một cách mệt mỏi nói:
- Ba tay súng còn sống, không thể để chúng chết nữa, phiền thúc giúp ta thẩm vấn cho rõ ràng.
- Cứ yên tâm, rơi vào tay đội Thái Sơn của chúng ta, ngay cả người câm cũng bị xử lý đến mức biết nói hai chữ 'tha mạng', đảm bảo sẽ giúp ngươi hỏi ra tổ tông mười tám đời của chúng.
Gã đàn ông xương xẩu cười gằn:
- Đại đương gia ở nhà rảnh rỗi sinh bệnh, vừa hay lấy ba tên này làm trò vui.
Hai chiếc xe rời khỏi khu Thanh Châu, dân nghèo khu Thanh Châu sau một hồi hoảng loạn cũng đã tản đi, hai bóng người ẩn nấp dưới mái hiên một căn nhà gỗ, trong đó một thanh niên tay sờ vào thắt lưng, mắt đảo quanh quan sát, hạ giọng hỏi đồng bọn:
- Trưởng quan, vừa giao chiến đã mất bốn huynh đệ, đối phương rõ ràng có phòng bị, phải làm sao?
Đồng bọn của hắn là một gã đàn ông gầy gò khoảng 35, 36 tuổi, lúc này lấy từ trong túi ra một gói giấy bạc, rắc một ít bột trắng lên mu bài, áp mũi vào hít hết số bột trắng đó, rồi mới phập phồng cánh mũi, ngửa đầu thở phào một hơi sảng khoái nói:
- Đệch mẹ, là đội Thái Sơn của Hoàng Sâm, bọn thổ phỉ Hoàng Sâm này, trước đầu quân cho Quốc Dân Đảng, sau lại đầu quân cho Cộng sản, giờ lại chạy đến Ma Cao, ngày trước ở Đấu Môn, ta từng giao chiến với bọn thổ phỉ này, bọn thổ phỉ này còn lợi hại hơn cả quân đội dưới trướng Lý Cập Lan, đội Thái Sơn, đội Bắc Hải hai nhóm thổ phỉ đầu quân cho Cộng sản, cộng lại không quá 700 người, vậy mà cố thủ được Đấu Môn, đánh với hơn 3000 người của chúng ta do Lý Cập Lan chỉ huy suốt một đêm, đến khi hết đạn mới rút lui.
- Bây giờ phải làm sao? Trưởng quan?
Thanh niên hỏi đối phương.
Gã đàn ông gầy gò hít hít mũi:
- Chúng ta làm việc vốn có quy củ, đã nhận tiền của Tưởng Minh Thông, đương nhiên là giết không tha, chúng ta đều biết Hoàng Sâm ở đâu, không có gì để nói, bảo anh em mang vũ khí theo, xông vào nhà Hoàng Sâm, giết hắn cho ta! Cũng để Hoàng Sâm biết, đừng tưởng đầu quân cho tên khốn Hà Hiền chết tiệt là có thể yên ổn ở Ma Cao, lão tử là Quốc Dân Đảng, hắn là kẻ phản bội đầu quân cho Cộng sản, chọc giận ta, giết luôn cả hắn, coi như thanh trừng bại hoại cho đảng quốc! Nếu thật sự giết được Hoàng Sâm, khi ngươi và ta có cơ hội đến Đài Loan, không chừng có thể được Ủy viên trưởng thưởng cho chức thiếu tướng.
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt gã đàn ông gầy gò dần dần trợn ngược lên, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái phấn khích ảo giác do tác dụng của ma túy.
Thanh niên bên cạnh nắm khẩu súng ở thắt lưng, bảo vệ trưởng quan của mình tiến về phía một chiếc xe tải nhỏ trên đường, trưởng quan đã nói làm việc phải có quy củ, đã nhận tiền thì nhất định phải làm việc, vậy thì tập hợp nhân mã ầm ầm kéo đến chỗ ở của Hoàng Sâm, nhân lúc đường phố hỗn loạn, giết sạch cả nhà Hoàng Sâm!
Hoàng Sâm chắc không ngờ được, bọn Đại Thiên Nhị này dám đổ bộ lên Ma Cao, còn xông thẳng vào nhà hắn tận diệt tận tuyệt!
Tưởng Minh Thông cười, lấy thuốc lá đi tới, đưa điếu thuốc cho đối phương và nói:
- Huynh đệ Ngọc Phủ làm việc luôn đúng quy củ, ta tin tưởng được. Ai mà ngờ đối phương lại có phòng bị...
Người trung niên tên Ngọc Phủ vừa nhận điếu thuốc từ Tưởng Minh Thông và ngậm vào miệng, đang định quẹt diêm thì Tưởng Minh Thông đặt hộp thuốc vào túi áo vest rồi lấy ra, trong tay đã cầm sẵn một khẩu súng. Tay trái hắn vòng qua cổ đối phương, tay phải chĩa súng vào ngực người trung niên bắn liên tiếp ba phát!
Đạn xuyên qua ngực, để lại ba lỗ máu to bằng chén trà trên lưng!
Đại Thiên Nhị phụ trách lái xe tải chưa kịp phản ứng, thuộc hạ của Tưởng Minh Thông đã lặng lẽ đứng bên cửa xe từ trước, nhanh chóng lách người qua, từ cửa sổ bên bắn hai phát vào đầu đối phương.