Chương 652 Không biết (1)
Đình ca, đây là huynh đệ tốt của ta - a Trung, năm xưa ta trộm thịt chó ở Cửu Long Thành Trại, đều chia cho hắn một cái đùi chó. Không ngờ bây giờ hắn làm ăn ở Malay thành đại phú ông, lần này về Hồng Kông thăm người thân, lại nhớ đến ta - người bạn năm xưa, muốn ta dẫn hắn đến gặp Đình ca ngươi. Nói ra thì a Trung năm xưa cũng coi như là người của tự đầu.
Lão tứ cửu của Hòa An Lạc, chỉ còn một cánh tay, hiện giờ sa sút đến mức làm người bán báo Hà Mao Minh, nhe hàm răng thiếu một chiếc răng cửa, cười rạng rỡ giới thiệu với Tô Văn Đình về vị đại phú thương Malay bên cạnh mình đã dẫn đến.
Tô Văn Đình đánh giá A Trung đối diện, sắc mặt hồng hào, mặc vest bảnh bao, lúc này ngồi đối diện bàn trà cười nhẹ nhàng, trông rõ ràng là nhân vật phú quý được nuông chiều nhiều năm, so với Hà Mao Minh dẫn hắn đến gặp mình, quả thực như trời với đất.
Tô Văn Đình vẫy tay gọi tiểu đệ thân cận của mình:
- A Đức, dẫn Hà Mao thúc đi mua bộ quần áo mới, rồi đưa hắn đến đây uống trà với ta. Các ngươi làm tiểu đệ thật là vô quy củ, không biết kính lão. Hà Mao thúc khi còn trẻ cũng từng ra sức vì tự đầu, nếu lên tuổi các ngươi phải nhớ quan tâm nhiều hơn chứ.
Tiểu đệ A Đức của hắn lập tức bước lại, cũng không đợi Hà Mao Minh có muốn hay không, nửa dìu nửa kéo đưa Hà Mao Minh ra khỏi phòng bao của quán trà An Lạc. Tô Văn Đình xoay xoay chuỗi tràng hạt, cầm danh thiếp của đối phương lên nhìn, cười nhạt nói với vị đại phú thương Malay ngồi đối diện:
- Là Tôn Chí Trung tiên sinh từ Malay đến phải không? Không biết gặp ta có chuyện gì? Người minh bạch không nói chuyện úp mở, Hà Mao Minh loại người đó chỉ biết hút thuốc phiện khoác lác, vẫn nên để hắn đi xa một chút thì hơn.
Tôn Chí Trung đối diện mỉm cười nhạt:
- Hà Mao quả thật thích nói khoác, nhưng có một câu là thật, năm xưa ta quả thật cùng hắn trộm gà bắt chó. Ta cũng biết hắn chẳng có tác dụng gì, nhưng ta rời Hồng Kông hơn mười năm, chỉ tìm được mỗi hắn là bạn bè giang hồ tạm coi được, không nhờ hắn dẫn đường, làm sao gặp được Tô tiên sinh ngươi.
- Tôn tiên sinh làm ăn chính đáng, ở Malay làm vườn cao su, nhà máy xi măng, sao lại nghĩ đến việc đến Hồng Kông gặp bọn ta - những kẻ giang hồ không môn đăng hộ đối này?
Tô Văn Đình tự tay cuốn một điếu thuốc, hỏi nhạt Tôn Chí Trung.
Tôn Chí Trung cười ha hả:
- Tô tiên sinh, ngài đã từng đến Malay chưa? Ở bên đó, người Trung Quốc làm ba loại kinh doanh là đồn điền cao su, nhà máy xi măng và mỏ thiếc, nhiều hơn cả chó chạy trên đường phố Hồng Kông. Huống chi người ta đã làm nghề đồn điền cao su qua nhiều thế hệ, ta chỉ là một kẻ nhỏ bé mới sang đó hơn mười năm làm sao tranh được với họ, chỉ đủ kiếm sống qua ngày mà thôi.
- Trước khi rời Hồng Kông, ta cũng coi như là nửa người giang hồ, ta thuộc Lam Đăng Lung của Hòa Lục Bình, cũng coi như thuộc chữ Hòa. Nhưng lần này trở về, bảng hiệu Hòa Lục Bình đã sập từ lâu, nếu không ta cũng không đến gặp Tô tiên sinh. Hơn nữa, nếu ta thực sự làm ăn chân chính, cũng sẽ không quay lại Hồng Kông, không còn dính líu gì với các tự đầu Hồng Kông nữa. Dĩ nhiên là treo đầu dê bán thịt chó rồi.
- Ồ? Không biết ngoài hai loại kinh doanh này, Tôn tiên sinh còn làm nghề gì nữa?
Tô Văn Đình ngậm điếu thuốc bên mép, nghiêng mặt nhìn Tôn Chí Trung hỏi.
- Trong 400 mẫu đồn điền cao su của ta, có 200 mẫu trồng thuốc phiện, còn có một nhà máy chế biến. Lần này đến Hồng Kông, cũng là nghe nói các tự đầu Hồng Kông hiện nay vẫn mở các tiệm thuốc phiện, nên chuẩn bị đem heroin tinh chế từ thuốc phiện bán sang Hồng Kông. Mà hiện nay ở Hồng Kông, làm ăn thuốc phiện tốt nhất chính là Hòa An Lạc của Tô tiên sinh. Nói đến đây, Tô tiên sinh hẳn đã hiểu ý tôi rồi chứ?
- Trong tay ngươi có hoàng tỳ?
Tô Văn Đình nghe câu này quả nhiên hứng thú.
Hoàng tỳ chính là tên gọi khác của heroin mà Tôn Chí Trung vừa nói. Ban đầu ở Hồng Kông chỉ có Lý Tài Pháp của Thanh bang biết cách tinh chế thuốc phiện, mở vài tiệm hoàng tỳ. So với tiệm thuốc phiện truyền thống, tiệm hoàng tỳ đúng là cướp tiền từ tay những kẻ nghiện. Những kẻ nghiện đã hút qua hoàng tỳ, đều lười chạm vào tẩu thuốc, bỏ nhà cửa, cầm vợ bán nhà cũng phải đến tiệm hoàng tỳ mua vài gói để hút.
Lý Tài Pháp vừa chết, nhà máy morphine của hắn ban đầu bị 14K cướp mất, nhưng Trần Trọng Anh phụ trách nhà máy morphine cũng chết cùng lúc với Lý Tài Pháp, nội bộ 14K lại không ổn định, những công nhân lành nghề của nhà máy morphine nhân lúc hỗn loạn đều bỏ trốn hết, người của 14K lại không biết cách tinh chế, nên khiến các tiệm hoàng tỳ ở Hồng Kông chỉ nở rộ trong chốc lát, sau đó vì không có nguồn hàng nên đều đóng cửa.
- Trong tay ta không chỉ có hoàng tỳ, nhà máy của ta cũng có thể chuyên tinh chế hoàng tỳ. Không giấu gì Tô tiên sinh, toàn bộ hoàng tỳ ở Tân Phúc Châu của Malay đều do ta cung cấp. Bây giờ ta chuẩn bị mang hàng bán sang Hồng Kông.
Tôn Chí Trung vừa nói vừa mở cặp công văn của mình, lấy ra một túi nhỏ hoàng tỳ, đẩy đến trước mặt Tô Văn Đình:
- Đây chính là hàng từ nhà máy của ta, Tô tiên sinh có thể tìm người am hiểu kiểm tra hàng. Hơn nữa ta cũng có thể mời vài vị đại ca phụ trách việc buôn bán thuốc phiện của Hòa An Lạc đến Malay, tham quan nhà máy và nguồn hàng trong đồn điền cao su của ta. Ta biết Hòa An Lạc làm ăn thuốc phiện ở Hồng Kông rất tốt, nhưng Tô tiên sinh và Hòa An Lạc đường không biết Tôn Chí Trung ta có phải đang khoác lác hay không. Đến Malay tham quan một chuyến, hiểu biết lẫn nhau, cũng có thể chứng minh thành ý hợp tác của ta.