Chương 653 Không biết (2)
Tô Văn Đình quả thật có chút động lòng. Hòa An Lạc có thể phát triển lớn mạnh trong số các bang hội chữ Hòa, chính là nhờ năm xưa đại ca Hòa An Lạc là Xà Vương bán thuốc phiện cho họ Lâm Nam bang. Đến khi Tô Văn Đình phát triển lớn mạnh, cũng là nhờ giúp người Nhật bán thuốc phiện tích lũy tài sản. Hiện nay ở Hồng Kông, tiệm thuốc phiện mở nhiều nhất cũng là của Hòa An Lạc. Thuốc phiện đã đủ lợi nhuận khổng lồ, nhưng Tô Văn Đình biết rõ, hoàng tỳ tinh chế từ thuốc phiện rõ ràng lợi nhuận còn cao hơn. Nếu tất cả các tiệm thuốc phiện của bang phái mình đều đổi thành hoàng tỳ, đủ để cướp hết việc làm ăn của các tiệm thuốc phiện của các tự đầu khác trong toàn Hồng Kông.
Tên Tôn Chí Trung từ Malay này, trông có vẻ thành ý. Mình quả thật có thể cân nhắc để vài môn nhân tâm phúc đến Malay một chuyến, xem tên Tôn Chí Trung này có thật sự có nhà máy, có thể liên tục cung cấp hàng cho Hồng Kông hay không. Nếu lời của tên Tôn Chí Trung này là thật, thì gần như có thể thấy trước được, Hòa An Lạc thống nhất việc làm ăn tiệm thuốc phiện ở Hồng Kông chỉ trong ngày một ngày hai.
- Lục thúc đã xảy ra chuyện.
Lâm Hiếu Hòa nói với Lâm Hiếu Hiệp với vẻ mặt không cảm xúc:
- Lẽ ra không ai biết ta đã liên lạc với Lục thúc, nhưng Tống Thiên Diệu ở Ma Cao lại có phòng bị, Lục thúc gọi điện cho ta, tên A Thông phụ trách sắp xếp người làm việc đã theo hắn mấy chục năm đã tự sát, Tống Thiên Diệu bị trúng đạn vào ngực, sống chết không rõ, nhưng tên sát thủ giết Tống Thiên Diệu lại bị vệ sĩ của Tống Thiên Diệu bắt sống, rất có thể sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu Lục thúc, hơn nữa Tống Thiên Diệu rõ ràng là dùng kế dụ rắn ra khỏi hang, cố ý sau khi biết tin tức, nhân lúc Ma Cao lòng người hoang mang đi phát gạo cho người nghèo, những tên sát thủ đó ra tay giết hắn khi hắn đang phát gạo, không chỉ đơn giản là thù giết, ngược lại còn phá hoại trật tự Ma Cao vào lúc này, bắn chết nhân viên Thương hội Ma Cao, khiến Tống Thiên Diệu thành công đứng ở điểm đạo đức cao, ván cờ này nếu không cẩn thận, rất dễ để hắn nhân cơ hội cắn ngược.
Lâm Hiếu Hiệp sững người, buột miệng nói:
- Ta lập tức sắp xếp người đón cả nhà Lục thúc về Hồng Kông.
- Phía Lục thúc ngươi không cần lo lắng nữa, Lục thúc đã tự nuốt thuốc phiện sống.
Lâm Hiếu Hòa đảo mắt sắc bén nhìn mấy vệ sĩ bên cạnh mình và Lâm Hiếu Hiệp lúc này, giọng mang theo sự tức giận:
- Quan trọng nhất là tại sao Tống Thiên Diệu lại có phòng bị! Các ngươi ra ngoài trước!
Mấy vệ sĩ Lâm gia trong đó có Bính thúc lui ra ngoài, Lâm Hiếu Hòa nhìn Lâm Hiếu Hiệp đang có vẻ thất thần:
- Nhị ca, tra xem Lâm gia có nội gián không, bên công ty điện thoại có phải có bạn của Tống Thiên Diệu không, khi nối máy giúp nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta.
- Lục thúc... Lục thúc thật sự tự nuốt thuốc phiện sống sao?
Lâm Hiếu Hiệp sau khi nghe tin Lục thúc Lâm Hi Nguyên nuốt thuốc phiện sống tự sát, đầu óc ù một tiếng, lúc này run giọng hỏi.
Lâm Hi Nguyên vì việc buôn thuốc phiện của Lâm Hi Chấn mà trung thành tận tụy, bôn ba nhiều năm, chưa từng có lời oán thán, Lâm Hi Chấn có thể dàn xếp ổn thỏa với các nhân vật giang hồ, Lâm Hi Nguyên đã góp công rất nhiều, ngay cả sau khi Lâm Hi Chấn chết, đại phu nhân có chút tư tâm cũng công nhận Lâm Hi Nguyên, chỗ duy nhất hơi không hài lòng chính là Lâm Hi Nguyên ở Ma Cao thấp thỏm an phận, không có ý định giúp Lâm Hi Chấn báo thù.
Lâm Hiếu Hòa nhìn nhị ca của mình, do dự một lát, nhẹ giọng nói:
- Không chỉ Lục thúc, Ngũ thúc cũng vậy...
Lục thúc Lâm Hi Nguyên vì làm hỏng việc, để bảo toàn Lâm gia không bị liên lụy, tự mình nuốt thuốc phiện tự sát còn nói được, Ngũ thúc Lâm Hi Thận ở Ma Cao hoàn toàn không biết gì cũng nuốt thuốc phiện, Lâm Hiếu Hiệp dù ngu cũng nghe ra ý ngoài lời của Lâm Hiếu Hòa:
- Ngươi...
- Tống Thiên Diệu sống chết không rõ, nhưng bây giờ Lục thúc làm việc không sạch sẽ, làm to chuyện, ta không thể để người ta nắm được chút cơ hội nào nhân cơ hội bới móc Lâm gia chúng ta, vốn định để Lục thúc giúp sắp xếp vài kẻ lạ mặt âm thầm giết Tống Thiên Diệu, nhưng bây giờ hắn tự lộ diện, cho dù Tống Thiên Diệu chết, Lobo ở Ma Cao vẫn chưa chết, không thể cho hắn cơ hội này, Ngũ thúc Lục thúc đều qua đời, bọn họ sẽ khó lòng làm văn từ chuyện này nữa, dù sao trên danh nghĩa, Lâm gia với Ngũ thúc Lục thúc đã chia tay nhiều năm, Ngũ thúc Lục thúc hai người, đổi lấy Lâm gia không bị động, là đáng giá.
Lâm Hiếu Hòa nhìn Lâm Hiếu Hiệp, ánh mắt thản nhiên.
Lâm Hiếu Hiệp giơ tay lên định tát cho tam đệ của mình một cái!
Nhưng giơ lên rồi lại buông xuống thất thần, môi run rẩy, gầm gừ với Lâm Hiếu Hòa:
- Ngươi làm ngoại giao làm đến mê muội rồi! Ngũ thúc Lục thúc không phải là quân cờ ngươi có thể bỏ đi bất cứ lúc nào trên bàn đàm phán, đó là người thân ruột thịt sống sờ sờ của Lâm gia! Máu ngươi lạnh rồi sao! Ngươi làm sao đối mặt với gia đình Ngũ thúc Lục thúc!
Nước bọt gần như đã phun vào mặt Lâm Hiếu Hòa.
- Ngươi bảo ta phải làm sao! Lục thúc tự mình hành sự không cẩn thận, để lộ bản thân, ngươi có nghĩ tới chưa, tình huống xấu nhất của toàn bộ sự việc là Tống Thiên Diệu chưa chết, lại thông qua chuyện của Lục thúc mà kết giao với Lobo! Nếu Lục thúc Ngũ thúc không chết, hai người đó lập tức có thể thừa cơ hội này mà tấn công Lâm gia chúng ta!