← Quay lại trang sách

Chương 658 Sư gia Huy bá đạo (1)

Thường là vừa mới tan làm về nhà, điện thoại đã reo lên, gọi cô quay lại công ty có việc gấp. Một tháng trôi qua, 20 đồng phụ cấp đi lại hoàn toàn không đủ...

Hơn nữa, sau khi theo Cao Minh Huy một thời gian, Ngụy Mỹ Hiền phát hiện ra sư gia Huy cũng hoàn toàn không hào phóng, có thể nói là cực kỳ keo kiệt, đúng là một nhân vật như Grandet vậy. Ví dụ như bây giờ, Cao Minh Huy đang nhìn ra cửa ra vào sân bay đông đúc người:

- Hải Luân à, chúng ta làm sao để đến huyện Tân Tích đây?

- Cao tiên sinh, bây giờ đã trưa rồi, ta nghĩ chúng ta nên tìm một nhà hàng ăn trưa, nghỉ ngơi một chút, rồi mới từ ga tàu xuất phát đi huyện Tân Tích.

Ngụy Mỹ Hiền nhìn những chiếc taxi bên ngoài sân bay, miệng nói.

Sư gia Huy lập tức sững người:

- Ăn trưa? Ngươi không ăn trên máy bay sao?

Ngụy Mỹ Hiền tinh nghịch đảo mắt lên trên, cố gắng nặn ra một nụ cười, nghiêng mặt cười với sư gia Huy:

- Vâng, ta hơi say máy bay nên cứ ngủ suốt.

Đáng lẽ ra khi đặt vé máy bay phải đặt hai chỗ ngồi cạnh nhau, chỗ của sư gia Huy là ghế cạnh cửa sổ. Kết quả là khi chuẩn bị lên máy bay ở sân bay Khải Đức Hồng Kông, có một hành khách vẫy vẫy 20 đô la Hồng Kông, hy vọng có người đổi cho anh ta chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Sư gia Huy không nói hai lời, vì 20 đô la Hồng Kông mà đổi chỗ ngồi tách ra với cô.

- Không sao, may mà ta còn giữ lại nhiều, này, cơm đùi gà trên máy bay, có tôm sốt tỏi, có hoa quả, còn có rượu ngọt nữa, tiếp viên bảo ta ăn thoải mái, ta ăn đến nỗi bụng sắp nổ tung, nghĩ lại vé máy bay đắt như vậy nên ta lại mang theo nhiều...

Sư gia Huy vừa nói vừa định mở vali ra.

Ngụy Mỹ Hiền tuyệt vọng nhìn sư gia Huy:

- Cao tiên sinh, bây giờ ta không đói, chúng ta đi ga tàu trước đi.

- Cũng được, lên tàu rồi từ từ ăn.

Sư gia Huy dừng động tác lại, tiếp tục nắm tay Ngụy Mỹ Hiền:

- Chúng ta đi ga tàu.

Ngụy Mỹ Hiền dùng tiếng Nhật gọi một chiếc taxi, đưa sư gia Huy đến ga Tokyo. Ngụy Mỹ Hiền và sư gia Huy ngồi cạnh nhau ở ghế sau, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh đẹp dọc đường của đảo Bản Châu Nhật Bản, thỉnh thoảng hỏi tài xế bằng tiếng Nhật đơn giản về cảnh sắc bốn mùa ở Tokyo. Còn sư gia Huy thì cầm một cuốn sổ tay trên tay, dùng bút máy viết nguệch ngoạc lên đó, vừa mới viết một nét ngang đã dừng lại với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Ngụy Mỹ Hiền vô tình quay đầu lại nhìn động tác của sư gia Huy, chữ viết của Cao Minh Huy thậm chí còn không thể gọi là ngay ngắn, chỉ có thể nói là đã học qua viết chữ, chữ viết đẹp nhất có lẽ là tên của hắn, vì các chứng từ sổ sách của công ty Thiên Minh cần hắn ký tên.

- Lão bản, ngươi muốn viết gì vậy? Để ta giúp ngươi.

Nhìn thấy sư gia Huy cắn răng nghiến lợi nhưng mãi vẫn chưa hạ bút, Ngụy Mỹ Hiền lên tiếng hỏi.

Sư gia Huy lắc đầu, nói với vẻ buồn bực:

- Ta đang nghĩ, một người tinh tường như Tống thư ký, Vân tỷ gọi điện cho ta, nói hắn đã thế chấp toàn bộ cơ ngơi cho ngân hàng, chẳng phải là bán rẻ cơ nghiệp cho ngân hàng sao, sau này muốn mua lại còn phải trả thêm lãi? Tống thư ký rất lợi hại, hắn chắc chắn biết ngân hàng sẽ thu lãi, dù chỉ thế chấp một ngày cũng phải trả lãi, cần tiền thì nói sớm, mượn mọi người một chút chứ, việc gì phải làm to chuyện đến thế?

Tống thư ký, Vân tỷ, Phấn tỷ, Tú Nhi, Cửu Văn Long là năm cái tên Ngụy Mỹ Hiền nghe Sư gia Huy nhắc đến nhiều nhất, theo thứ tự từ trước đến sau, Tống thư ký được nhắc đến nhiều nhất, Cửu Văn Long được nhắc ít hơn bốn người kia một chút.

Ngụy Mỹ Hiền đã gặp Lâu Phượng Vân, Phấn tỷ, Tú Nhi, Cửu Văn Long, chỉ có Tống Thiên Diệu mà lão bản của mình suốt ngày nhắc đến là chưa có cơ hội gặp. Thật lòng mà nói, sau khi biết Sư gia Huy, Ngụy Mỹ Hiền không còn mơ mộng gì về Tống Thiên Diệu nữa, người được một lão bản keo kiệt như Sư gia Huy tôn sùng, chắc hẳn phải keo kiệt gấp trăm lần Sư gia Huy mới được Sư gia Huy coi là đối tượng để học hỏi.

- Vay tiền ngân hàng không nhất định là gặp rắc rối, đôi khi cần mở rộng kinh doanh cần tiền mặt, cũng sẽ vay ngân hàng, không phải ai làm ăn cũng lợi hại như lão bản, quan hệ tốt với quân đội Anh Mỹ, động một tí là có thể thu trước một nửa hoặc toàn bộ tiền hàng.

Ngụy Mỹ Hiền giải thích với Sư gia Huy, còn khéo léo khen ngợi năng lực và quan hệ của Sư gia Huy.

Tiếc là mắt đưa tình cho người mù, Sư gia Huy hoàn toàn không nghe ra lời khen của Ngụy Mỹ Hiền dành cho mình, dùng bút máy gõ nhẹ lên trán, có vẻ khá phiền não nói:

- Vân tỷ có trách ta không? Nghĩ rằng công ty Thiên Minh rõ ràng có tiền, nhưng lại không chịu đưa ra cho Tống thư ký.

- Không phải trên sổ sách có tiền, là có thể tùy tiện sử dụng số tiền đó.

Ngụy Mỹ Hiền giúp Sư gia Huy cất sổ ghi chép và bút máy:

- Giống như hôm nay, khi đến huyện Tân Tích, đi thăm nhà máy nếu đàm phán hợp đồng thành công, phần lớn số tiền trên sổ sách của công ty có thể sẽ thuộc về nhà máy, nếu trước đó ngươi liều lĩnh lấy số tiền đó cho Tống thư ký mượn, không đủ trả tiền hàng, lúc đó người thực sự đau đầu sẽ là ngươi.