Chương 659 Sư gia Huy bá đạo (2)
Không phải cho Tống thư ký mượn, công ty Thiên Minh vốn là của Tống thư ký, ta chỉ giúp chạy vặt, hắn cần tiền không cần phải báo với ta, tự mình lấy cũng được, thôi vậy, đợi vài ngày nữa thanh toán tiền hàng xong xem tài khoản còn lại bao nhiêu rồi liên lạc với Tống thư ký vậy...
Sư gia Huy bực bội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thấy một hàng trẻ em đang xếp hàng đi dọc theo vỉa hè dưới sự dẫn dắt của người lớn.
- Đây là Tokyo, ta nhớ Tokyo có một cái Tân... Tân...
Sư gia Huy muốn nói một từ tiếng Nhật, nhưng lại mắc kẹt ở phát âm.
Ngụy Mỹ Hiền bên cạnh nói bằng tiếng Nhật:
- Trại mồ côi Tân Tỉnh.
Tài xế taxi đã biết hai hành khách này là người Trung Quốc, thêm vào đó anh ta có thể có một số tư tưởng cánh hữu, lúc này nghe Ngụy Mỹ Hiền nói tiếng Nhật về trại mồ côi Tân Tỉnh, đương nhiên nhìn vào gương chiếu hậu hỏi hai người một câu:
- Hai vị đặc biệt đến Tokyo để quyên góp cho trại mồ côi, bày tỏ hối hận về việc Trung Quốc chống lại cuộc thánh chiến Đại Đông Á Cộng Vinh của Nhật Bản? Ta đã gặp những người khác...
Sư gia Huy không hiểu tài xế nói gì, nhưng sắc mặt Ngụy Mỹ Hiền bỗng trở nên khó coi, nói với Sư gia Huy bằng tiếng Hán:
- Tài xế hỏi chúng ta có phải đến quyên góp cho trại mồ côi, để bày tỏ hối hận vì Trung Quốc đã chống phá cuộc thánh chiến Đại Đông Á Cộng Vinh của Nhật Bản không.
Nói xong câu này, Ngụy Mỹ Hiền thấy hai mắt Sư gia Huy trợn tròn, tức giận trừng mắt nhìn tài xế, nói ra câu nói hùng hồn nhất kể từ khi cô quen biết vị lão bản này:
- Nói với bọn Nhật rằng, 17 trại trẻ mồ côi ở Tokyo và Osaka đều ăn lương thực mà sư gia Huy của ta bán cho quân đội Mỹ! Ta đến Nhật không phải để quyên góp nuôi lớn lũ tiểu Nhật này! Ta đến Nhật là để kiếm tiền của các ngươi! Ta mua vải của Nhật, may thành quần áo rồi bán lại cho quân đội Mỹ ở Nhật, cuối cùng tiền quân đội Mỹ trả cho ta toàn là tiền của các ngươi! Con mẹ nó! Đại Đông Á cộng vinh thánh chiến? Chó chết! Nói nhiều nữa, ta thà không kiếm tiền, để cho lũ quỷ nhỏ của Nhật chết đói!
...
- Tiên sĩ Lobo, chào buổi tối, cảm ơn ngươi đã mời.
Tống Thiên Diệu chủ động đưa tay về phía Lobo, khiêm tốn mở lời chào hỏi.
Lobo nắm tay Tống Thiên Diệu, dùng đôi mắt hơi xám xanh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thành thạo nói bằng tiếng Hán:
- Tống tiên sinh rất trẻ, hậu sinh khả úy.
- Trước mặt tiến sĩ Lobo, ta không dám nhận danh xưng Tống tiên sinh. Nếu tiên sĩ Lobo không thấy ta đường đột thất lễ, có thể gọi ta là A Diệu, rất nhiều bậc trưởng bối đều gọi ta như vậy.
Tống Thiên Diệu cười nói với Lobo.
Lobo mời Tống Thiên Diệu cùng dùng bữa tối, không sắp xếp khách mời nào khác, cũng không bày tiệc lớn, mà đặt địa điểm tiếp khách ở hậu hoa viên. Đang là giữa mùa hè, khu vườn này cỏ xanh như thảm, lá xanh tròn trịa, còn dẫn một dòng nước chảy uốn lượn qua vườn. Bên cạnh dòng nước, dưới hai cây liễu rủ được người làm vườn cắt tỉa tinh tế, đặt một bàn ăn và hai ghế. Chỉ nhìn cách bố trí này, Tống Thiên Diệu đã cảm thấy cái nóng giảm đi vài phần.
Lobo ăn mặc rất thoải mái, áo sơ mi quần tây bình thường, áo sơ mi cũng không thắt cà vạt, cởi mở cúc áo, sắc mặt hồng hào, giọng nói sang sảng. Ông ta rất hài lòng khi Tống Thiên Diệu gọi ông là tiến sĩ Lobo thay vì cục trưởng Lobo hay Lobo tiên sinh.
Lobo có bằng tiến sĩ danh dự của Đại học Lisbon Bồ Đào Nha, đây là sự tuyên dương và công nhận của trường đại học Bồ Đào Nha này đối với những đóng góp nổi bật của Lobo cho xã hội, kinh tế và các lĩnh vực khác của Ma Cao.
Sau khi hai người ngồi xuống bàn ăn, Lobo vừa gấp khăn ăn đặt lên đùi, vừa nói với Tống Thiên Diệu đối diện:
- Hội Lạc Thi Hồng Kông, ta nghe họ nhắc đến, là một tổ chức từ thiện mới nổi ở Hồng Kông? Nó phát triển thế nào?
- Đang phát triển rực rỡ, nỗ lực lớn mạnh.
Tống Thiên Diệu điều chỉnh lại ghế ngồi, nói với Lobo:
- Tất nhiên, so với những đóng góp từ thiện mà tiến sĩ Lobo và Hà Hiền tiên sinh đã làm ở Ma Cao, những thành tựu hiện tại của Hội Lạc Thi Hồng Kông hoàn toàn không đáng kể.
Bên cạnh, đầu bếp mặc trang phục đầu bếp, người phục vụ đeo găng tay trắng tinh bắt đầu bày món ăn cho hai người. Món khai vị là hàu béo ngậy rưới nước chanh và cá hun khói. Người phục vụ rót cho hai người một ly rượu sâm panh, Tống Thiên Diệu nâng ly, lịch sự nói với Lobo đối diện:
- Cảm ơn sự tiếp đãi của ngài.
- Không có gì.
Lobo uống một ngụm rượu sâm panh, dùng nĩa gắp một miếng cá đưa vào miệng, nhưng mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tống Thiên Diệu. Sau khi nuốt thức ăn xuống, hắn ta mới lên tiếng:
- Hôm nay, ta nghe nói A Diệu cậu đang làm từ thiện, gặp phải sự cố nghiêm trọng khi phát gạo cho cư dân khu Thanh Châu.
- Có một nhân viên của Thương hội Ma Cao đến giúp phát gạo đã bị bắn chết.
Tống Thiên Diệu nói với Lobo.
Lobo khẽ gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng tiếp tục hỏi:
- Ta còn nghe nói, A Diệu dường như có chút mâu thuẫn nhỏ với nhà họ Lâm ở Hồng Kông?
Món chính còn chưa lên, Lobo đã đi thẳng vào vấn đề? Tống Thiên Diệu hơi tò mò vì sao hắn có vẻ quá hào hứng với toàn bộ sự việc này.
Tống Thiên Diệu đặt đũa xuống, lau khóe miệng rồi nói với Lobo:
- Đúng là có chút mâu thuẫn, và là mâu thuẫn khá phức tạp, đa chiều.
- Ngươi cũng nên biết, mâu thuẫn giữa ta và nhà họ Lâm nhiều năm trước?
Lobo hạ thấp giọng, có vẻ hơi thở dài.