← Quay lại trang sách

Chương 669 Truyền kỳ về giáo phụ Malay (4)

Năm 1982, sau 23 năm xa nhà, Lư Hữu rút hết cổ phần mỏ đổi thành tiền mặt, trở về quê hương. Người vợ được hứa hôn từ nhỏ vẫn đang chờ đợi hắn trở về. Lư Hữu ở lại quê hương 4 năm, sau đó quyết định quay lại Malay để tiếp tục làm ăn. Thời đó đàn ông ra nước ngoài rất ít khi mang theo gia đình. Trong 4 năm đó vợ hắn không mang thai, lo vợ cô đơn nên Lư Hữu mua một đứa trẻ cho vợ, rồi lại bỏ tiền mua cửa hiệu ở tỉnh thành Quảng Châu, thuê một số công nhân và người hầu đáng tin cậy, để lại một số tiền cho vợ có chỗ dựa, rồi mới lần thứ hai đi Malay.

Lần này, Lư Hữu không đến Singapore và Cam Đình Văn nữa, mà đến Cát Long Phố phát triển. Giờ đây hắn đã có của ăn của để, dựa vào tiền bạc mở đường, kết giao với viên chức Anh có quyền lực nhất ở Cát Long Phố. Lúc bấy giờ đúng lúc Cát Long Phố xảy ra hỏa hoạn lớn, hơn nửa thành phố bị thiêu rụi, trăm công nghìn việc cần phục hưng, cấp bách cần xây dựng lại. Người Anh ủy thác Lư Hữu tuyển mộ công nhân Hoa kiều đến xây dựng Cát Long Phố. Lư Hữu năm xưa từ một tên cu li, giờ đã trở thành kẻ buôn người cu li, từ đó bắt đầu thực sự phát đạt.

Dựa vào mối quan hệ tốt đẹp với người Anh, Lư Hữu không chỉ tham gia vào việc buôn bán công nhân Hoa kiều, buôn bán thuốc phiện, rượu và thuốc lá, kinh doanh mỏ thiếc, mà còn giành được quyền thầu thuế của bốn bang. Chỉ riêng thuế của bốn bang đó, mỗi năm mang lại cho Lư Hữu tài sản không dưới 5 triệu đồng Malay.

Đến năm 1896, một phần ba nhà ở tại Cát Long Phố đều thuộc sở hữu của Lư Hữu, tất cả việc buôn bán thuốc phiện ở Cát Long Phố đều là của Lư Hữu, giấy phép đánh bạc, thuốc lá, rượu ở một số bang của Malay cũng nằm trong tay Lư Hữu.

Những giấy phép đánh bạc, thuốc lá, rượu này không đơn giản chỉ là giấy phép kinh doanh sòng bạc, tiệm thuốc phiện hay nhà hàng, mà là độc quyền kinh doanh, có nghĩa là trong toàn bang chỉ có Lư Hữu mới được phép hợp pháp mở nhà máy rượu, nhà máy thuốc phiện, sòng bạc.

Những người khác muốn mở tiệm thuốc phiện, sòng bạc, bán rượu đều phải được sự đồng ý của Lư Hữu. Ngoài ra, Lư Hữu còn được bổ nhiệm làm nghị viên bang Tuyết Lan Ngõa, ủy viên Cục Y tế, trở thành nhân vật nổi tiếng trong xã hội Malay, được chính quyền thuộc địa Anh coi trọng, sở hữu 20.000 mẫu Anh đất đai ở bang Tuyết Lan Ngõa. Trong các khu vực khác nhau, thông qua việc thâu tóm và mua lại một số lượng lớn mỏ, có hơn 100.000 thợ mỏ làm việc cho Lư Hữu.

Năm 1897, Lư Hữu ký hợp đồng với chính quyền thuộc địa Anh, nhận thầu xây dựng con đường từ Cát Long Phố đến Văn Đông thuộc Bành Hanh. Chính quyền thuộc địa cung cấp cho Lư Hữu những điều kiện ưu đãi, cấp cho hắn 4.000 mẫu Anh đất mỏ ở Văn Đông, được miễn thuế đất mỏ trong 21 năm.

Thậm chí vì Lư Hữu có quá nhiều công nhân, sau khi xin phép chính phủ, Lư Hữu tự phát hành ngân phiếu, dùng ngân phiếu in ra như tiền giấy để trả lương cho công nhân. Công nhân có thể dùng loại ngân phiếu này như tiền mặt để mua bất cứ thứ gì trong các cơ sở kinh doanh của Lư Hữu, từ thuốc lá, rượu, thuốc phiện, vàng, lương thực, quần áo, rau củ thậm chí cả bất động sản. Ở nhiều khu vực tại Malay, ngân phiếu do Lư Hữu phát hành còn được người dân ưa chuộng hơn cả tiền giấy do chính phủ phát hành.

Tính đến lúc Lư Hữu qua đời, tài sản của hắn ở Malay bao gồm thầu thuế, mỏ thiếc, bất động sản, trồng cao su, dừa, cà phê, mỏ than, vận tải đường thủy, thương mại, công trình, mỏ vàng, đại lý ô tô, tài chính, cổ phiếu v.v... gần như bao trùm mọi ngành nghề ở Malay.

Vào thời kỳ đỉnh cao của Lư Hữu, người Hoa ở Malay được chia thành ba loại: người làm việc cho Lư Hữu, người đang chờ làm việc cho Lư Hữu, và Lư Hữu.

...

Đối với đa số người Hồng Kông, hôm nay cũng giống như hôm qua, vẫn là một buổi sáng bình thường, vất vả lặp lại công việc của ngày hôm qua, chờ đợi một vòng màn đêm buông xuống để tan ca về nhà.

Tuy nhiên, lúc này tại Sở Giao dịch Chứng khoán Hồng Kông ở Trung Hoàn lại khác hẳn với sự vắng vẻ kéo dài nhiều ngày qua. Hiện tại, hàng chục chiếc quạt trần trong đại sảnh giao dịch đang quay vù vù, cố gắng mang lại làn gió mát cho cả phòng. Dọc theo hai hàng dài với hơn trăm chiếc điện thoại, khoảng ba mươi nhà môi giới chứng khoán đang ngồi rải rác, trong đó hơn chục người đang lớn tiếng nói chuyện qua điện thoại.

Âm lượng lớn đến mức đứng ở cửa đại sảnh vẫn có thể nghe thấy nhà môi giới ở tận trong cùng đang nói gì qua điện thoại. Hơn chục giọng nói cùng vang lên một lúc, khiến đại sảnh giao dịch còn ồn ào hơn cả chợ.

Không phải những nhà môi giới chứng khoán nói tiếng Anh to qua điện thoại này không biết lễ phép, mà là vì Sở Giao dịch Chứng khoán Hồng Kông từ khi thành lập đã đặt ra quy định, nghiêm cấm các nhà môi giới chứng khoán nói nhỏ nhẹ khi tiến hành giao dịch hoặc báo giá, đặc biệt là những hành vi như ghé tai thì thầm - thủ đoạn quen thuộc nhất của các thương nhân Trung Quốc truyền thống, hoàn toàn không được xuất hiện. Sở giao dịch quy định họ phải nói chuyện với âm lượng lớn để phần lớn đồng nghiệp có thể nghe thấy, nhằm ngăn chặn việc các nhà môi giới chứng khoán thông đồng gian lận với nhau.

Lúc này, một vài thuộc hạ của La Chuyển Khôn cũng đang ở trong đám người gọi điện thoại, cầm điện thoại dùng tiếng Anh hơi cứng nhắc báo giá cổ phiếu hôm nay cho những khách hàng mà họ đã liên lạc trước đó. Sau đó, khi đầu dây bên kia là khách hàng người Thượng Hải chửi bằng tiếng Anh bồi bảo họ nói tiếng người, họ mới hét lớn một câu, ra hiệu cho các nhà giao dịch khác xung quanh biết rằng khách hàng yêu cầu họ nói tiếng Trung:

- Thưa ngài, ngài cần ta nói tiếng Trung phải không? Được ạ! Ta sẽ dùng tiếng Trung báo lại cho ngài một lần nữa!