Chương 685 Mượn dao của ngươi dùng một lát (1)
Trong hành lang bệnh viện Dưỡng Hòa, Hoàng Lục ngồi sát bên cạnh Bình thúc trên ghế dài, mắt nhìn về phía bệnh nhân hoặc bác sĩ y tá đang vội vã đi lại bên cạnh, miệng thì nói với Bình thúc đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh với giọng điệu trêu chọc:
- Lão già, tuổi đã cao còn không tìm chỗ an dưỡng tuổi già để được chết lành, còn giúp người ta làm tay sai chạy vặt? Vẫn chưa kiếm đủ tiền chôn cất à?
-...
Bình thúc mở mắt ra, không ở bên cạnh Lâm Hiếu Hiệp, hắn giống như một ông lão luôn ngủ gật, già nua uể oải, dùng tay gãi gãi đầu, rồi lại xoa xoa miếng da già trên ngực dưới lớp áo lót:
- Tiểu tử, miệng là để ăn cơm.
- Hừ, răng sắp rụng hết rồi còn giả vờ cao nhân với ta? Miệng dùng để ăn đồ? Ta mua ít đậu sắt cho ngươi, ngươi ăn được không? Ngươi bây giờ ngồi xổm ở góc tường ăn cháo cũng chỉ có thể ăn loại nấu nhừ thôi, nhàm chán nói chuyện phiếm chút thôi mà, bây giờ ông chủ của ngươi không có ở đây, ông chủ của ta cũng không định để ta thu thập ngươi, chúng ta nói chuyện phiếm đi, đợi đến lúc hai bên thực sự đối đầu, ngươi hãy giả vờ cao nhân nhé?
Hoàng Lục liếc mắt nhìn qua đôi chân trơn láng của một nữ y tá đi ngang qua trước mặt, miệng thì nói với Hoàng Lục.
Bình thúc vò vò lớp da già rồi búng đi, sau đó từ từ móc trong túi ra một nắm đậu nành rang khô, lấy một hạt bỏ vào miệng, lập tức từ miệng hắn phát ra tiếng nhai rau ráu, rõ ràng là muốn nói cho Hoàng Lục biết, không cần hắn giúp mua đậu sắt, những hạt đậu nành rang khô này cứng hơn đậu sắt nhiều.
- Oa, lão bản của ngươi thật keo kiệt, lại chỉ cho ngươi ăn đậu nành để lấp đầy bụng? Lão bản ta thì khác hẳn, hắn ăn gì ta ăn nấy...
Hoàng Lục không ngờ Bình thúc lại còn mang đậu nành trong túi, lập tức đổi sang chủ đề khác.
Bình thúc nhai nát đậu nành nuốt xuống, vừa vặn đáp lại một câu:
- Tống Thiên Diệu ăn cứt...
- Ta ăn... khốn nạn! Lão già, không chỉ răng ngươi hỏng, miệng cũng đủ thối. Để lão bản ta nghe thấy, ngươi chờ chết đi, vừa rồi ta giả vờ không nghe thấy, coi như ta kính lão. Miệng ngươi thối như vậy làm sao làm vệ sĩ cho người ta? Không nói với ngươi nữa, ta vào xem lão bản ta đây.
Hoàng Lục nói xong đứng dậy, đi về phía phòng bệnh, Bình thúc ngồi trên ghế dài, ánh mắt không hề thay đổi, cầm hạt đậu, từ từ nhét vào miệng.
Trong phòng bệnh, Tống Văn Văn đang trò chuyện với Phùng Duẫn Chi, vết thương ở khí quản của Phùng Duẫn Chi sau khi được khâu lại không để lại di chứng, hiện giờ dưỡng bệnh cũng đã có thể mở miệng nói chuyện, lúc này cổ quấn băng gạc, đang nói nhỏ với Tống Văn Văn về việc khi xuất viện hai người cùng đi xem phim.
Mạnh Uyển Thanh thì mặt hơi đỏ, đang nói chuyện với Lâm Dư Tĩnh, Hương tỷ cũng ở bên cạnh cười cười thỉnh thoảng chen vào vài câu, ba người nói chuyện khá vui vẻ. Lâm Dư Tĩnh là tam thẩm của Tống Thiên Diệu, thời gian này Mạnh Uyển Thanh thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc, bà đã biết Mạnh Uyển Thanh là người trong phòng của Tống Thiên Diệu, nên chủ đề trò chuyện cơ bản không rời ba vấn đề, tại sao vẫn chưa mang thai, khi mang thai cần chú ý những gì và A Diệu là con một nhà họ Tống, tuổi cô lớn hơn A Diệu, phải nhớ nhường nhịn hắn nhiều hơn, những lời như vậy khiến Mạnh Uyển Thanh rất ngượng ngùng.
Tống Thiên Diệu đang tự tay mở hộp đựng thức ăn trong phòng khách, bảo Cửu Văn Long mở bàn ăn gấp ra, lần lượt bày ra những món ăn tối mà Mạnh Uyển Thanh và hắn đã làm.
Thấy tên khốn Cửu Văn Long nhìn chằm chằm vào bát canh gà ô tham quy ở giữa, mắt đã trợn tròn, tay cũng cầm đũa lên định động thủ, Tống Thiên Diệu vỗ một cái lên đầu hắn:
- Này, canh gà hầm đó, không hợp với ngươi đâu.
- Đại ca, ta không kiêng kỵ gì cả, gà gì cũng được, gần đây ngày nào cũng ăn cơm bệnh nhân của bệnh viện, nhạt nhẽo lắm, trong miệng sắp không còn vị gì rồi, còn là ngươi quan tâm ta, mang cả con gà đến.
Cửu Văn Long chỉ chăm chăm nhìn con gà ô đã được hầm mềm bằng lửa nhỏ, tỏa mùi thơm ngào ngạt, Tống Thiên Diệu vỗ hắn một cái, hắn cũng không thèm né đầu.
Tống Thiên Diệu bưng cả nồi canh gà lên, lúc này Cửu Văn Long mới nhớ ra ngẩng đầu nhìn hắn, Tống Thiên Diệu ngán ngẩm nói với Cửu Văn Long:
- Ta biết ngươi không kiêng kỵ gì, nhưng nồi canh này là làm cho tam thẩm và Duẫn Chi của ta, vừa bổ khí vừa bổ huyết, ngươi chê cơm bệnh nhân khó ăn, trong túi lại không phải không có tiền, sao không nhờ y tá mua đùi ngỗng quay cho ngươi?
- Không được, lãng phí quá, cơm bệnh nhân tuy khó ăn, nhưng tốt ở chỗ không phải tự trả tiền...
- Đúng vậy, ta thấy tiền bệnh nhân nằm viện còn không bằng tiền ăn của người nhà bệnh nhân ở lại chăm sóc, khó ăn mà mỗi bữa ngươi đều ăn được bảy bát cơm...
Vừa lúc một y tá nhỏ đến mang nước ấm cho Lâm Dư Tĩnh và Phùng Duẫn Chi, vừa vào cửa đã nghe thấy Cửu Văn Long đã quen thuộc nói với Tống Thiên Diệu rằng cơm bệnh nhân khó ăn, mà lại không phải trả tiền, liền cười hì hì tiếp lời.
Tống Thiên Diệu quay đầu nhìn cô y tá nhỏ này, dung mạo cũng khá dễ thương, trên mặt có vài nốt tàn nhang, không ảnh hưởng đến gương mặt, ngược lại còn tăng thêm vài phần tinh nghịch.
- Hắn không nói dối, có vẻ cơm bệnh nhân thật sự rất khó ăn.
Tống Thiên Diệu cười nói với y tá:
- Bởi vì trước đây hắn ở bên ngoài, ăn cơm không tính theo bát, mà tính theo nồi.