← Quay lại trang sách

Chương 686 Mượn dao của ngươi dùng một lát (2)

Để lại cô y tá đang ngơ ngác trong phòng khách đối diện với Cửu Văn Long, Tống Thiên Diệu bước vào phòng bệnh bên trong:

- Tam thẩm, Duẫn Chi, Văn Văn, Uyển Thanh, có thể ăn cơm tối rồi.

Mạnh Uyển Thanh và Hương tỷ đỡ Lâm Dư Tĩnh ra khỏi phòng khách, Tống Văn Văn định đỡ Phùng Duẫn Chi, nhưng Phùng Duẫn Chi lại tự nhảy xuống giường bệnh, nói với Tống Văn Văn:

- Văn Văn tỷ, có thể giúp ta lấy cái lược trước được không, ta muốn buộc tóc lại.

- Ta đi lấy.

Tống Văn Văn không nghi ngờ gì, tự mình đi ra phòng khách tìm lược, trong phòng chỉ còn lại Phùng Duẫn Chi và Tống Thiên Diệu đang định quay ra phòng khách.

- Thiên Diệu ca.

Phùng Duẫn Chi lên tiếng gọi Tống Thiên Diệu.

- Chuyện gì vậy?

Phùng Duẫn Chi nhanh chóng bước đến trước mặt Tống Thiên Diệu, nói bằng giọng cực kỳ nhỏ:

- Lâm Hiếu Khang hẹn ngươi tối nay đến bến tàu Hoàng Hậu gặp mặt.

Ánh mắt Tống Thiên Diệu chợt ngưng lại, dừng trên mặt Phùng Duẫn Chi.

Lúc này, Tống Văn Văn đã lấy lược vào:

- Ta giúp muội chải đầu nhé.

- Được thôi.

Phùng Duẫn Chi đã ngồi lại bên giường, ngoan ngoãn để Tống Văn Văn giúp chải đầu.

Tống Thiên Diệu sau khi hết bàng hoàng ban đầu, nhìn về phía Phùng Duẫn Chi, nhíu mày hỏi:

- Muội biết được thế nào?

- Hắn đến thăm ta và mẹ chiều nay, mang theo giỏ hoa và trái cây, biết ta ghét gặp hắn nên không nói nhiều với ta, mà viết một bức thư xin lỗi, ta vừa nhận được định xé đi, hắn lại nói để ta xem xong rồi hãy xé, nhất định phải xem.

Phùng Duẫn Chi nói với Tống Thiên Diệu:

- Sau đó ta đã xem, trên đó hoàn toàn không thấy hắn xin lỗi, chỉ là những lời ta vừa nói với ca.

Tống Văn Văn vừa cẩn thận giúp Phùng Duẫn Chi chải đầu vừa tò mò hỏi:

- Nói những gì?

- Ta nói với Thiên Diệu ca, Văn Văn tỷ là một cô gái si tình, thích...

Phùng Duẫn Chi chưa nói hết câu đã bị Tống Văn Văn bực tức bịt miệng lại, giọng gấp gáp nói:

- Đã bảo đừng nói với người khác mà.

Hai người cười đùa, Tống Văn Văn cũng không hỏi thêm vừa rồi hai người đã nói gì.

Bên ngoài, Hương tỷ đi đến cửa nhìn vào trong, ánh mắt dịu dàng thúc giục ba người:

- Đừng nói đùa nữa, ăn cơm thôi.

- Biết rồi.

Tống Thiên Diệu cười đáp một tiếng, cũng không biết ba chữ này là trả lời Phùng Duẫn Chi, hay trả lời chị Hương.

Xoay người ra khỏi phòng trong, ngồi vào bàn ăn cùng Lâm Dư Tĩnh ăn cơm tối.

Cả bàn người cười nói ầm ĩ ăn xong bữa tối, cuối cùng Cửu Văn Long biểu diễn cho mọi người thấy thế nào là khí thôn sơn hà, cả bàn tám món ăn, một con gà đen hầm, cuối cùng bị quét sạch vào bụng hắn như gió cuốn mây tan. Lâm Dư Tĩnh, Phùng Duẫn Chi, chị Hương ba người gần đây đều ăn cùng Cửu Văn Long, đều đã từng chứng kiến khẩu phần ăn của hắn, chỉ có Hoàng Lục, Tống Văn Văn hai người chưa từng thấy, Hoàng Lục với vẻ mặt cực kỳ méo mó kinh ngạc nhìn Cửu Văn Long vẫn không đổi sắc mặt:

- Không thấy ngươi đánh giỏi, ăn thì lại là tay lão luyện...

Đối với Hoàng Lục, Cửu Văn Long rất không ưa, lúc trước khó khăn lắm Tống Thiên Diệu mới cho hắn một cơ hội, để hắn Cửu Văn Long đóng vai vệ sĩ đi cùng đến Ma Cao, kết quả vừa đến Ma Cao mông chưa kịp nóng, chính là tên khốn Hoàng Lục này hại Tống Thiên Diệu trúng một phát đạn, sau khi trở về hắn Cửu Văn Long lại bị đuổi về tiếp tục phụ trách giao rau, đáng lẽ ra mình có thể ở bên cạnh Tống tiên sinh ăn ngon mặc đẹp, ra vào như bậc tướng, nổi danh thiên hạ, kết quả chính là tên khốn Hoàng Lục này làm cho bây giờ mình ngày ngày ăn cơm bệnh nhân.

- Cho ta ăn hai con ngỗng quay, ta đánh đến...

- Cho ngươi ăn hai con ngỗng quay, ngươi lại đi bến tàu Tây Cống lột sạch như cô gái chèo đò rẻ tiền?

Tống Thiên Diệu cười đặt đũa xuống trêu chọc Cửu Văn Long một câu, rồi nói với Lâm Dư Tĩnh:

- Tam thẩm, để Uyển Thanh và Văn Văn họ ở lại với thẩm, ta còn có việc phải đi làm, đi trước, đợi qua hai ngày nữa sẽ đến thăm thẩm, Lục ca, đi với ta.

Hoàng Lục đặt bát đũa xuống đi cùng Tống Thiên Diệu ra khỏi phòng bệnh, khi đi qua chỗ Bình thúc đang ngủ gà ngủ gật trên ghế dài hành lang, Tống Thiên Diệu nghiêng mặt nhìn ông lão này, khẽ nói một câu:

- Đa tạ.

Nói xong liền tăng nhanh bước chân, dọc theo hành lang đi ra ngoài.

Bình thúc từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía bóng lưng của Tống Thiên Diệu và Hoàng Lục, lẩm bẩm một câu rồi lại rụt cổ, cúi đầu xuống ngực và ngủ gật.

- Đi đâu, lão bản?

Hoàng Lục ngồi vào ghế lái xe hơi, hỏi Tống Thiên Diệu đang ngồi ở ghế sau.

Tống Thiên Diệu nhìn ra ngoài ánh trăng, giọng nói âm trầm, mặt như đá cứng, không còn nụ cười ôn hòa như lúc ở trong phòng bệnh nữa:

- Lục ca, cho ta mượn con dao của ngươi một lúc, tối nay ta sẽ giúp Duẫn Chi thanh toán sổ sách.

...

- A Hùng, Lưu lão tổng theo dõi ta rất gắt gao, nên ta muốn nhờ ngươi giúp ta làm một việc.

Cho đến khi đã lái xe đến Cửu Long Thành, bên tai Nhan Hùng vẫn còn vang vọng câu nói mà Lê Dân Hữu thậm chí không dám gọi điện thoại cho hắn, mà phải nhờ tâm phúc hẹn hắn lên xe của y để nói.

Lê Dân Hữu nhờ Nhan Hùng giúp tìm một người ở gần tiệm thuốc phiện này, lúc này Nhan Hùng dẫn theo hai thuộc hạ là A Dược và A Vĩ, ngồi trên xe, quan sát tiệm thuốc phiện đối diện đường phố.