← Quay lại trang sách

Chương 710 Con gái nuôi (2)

Hút ba điếu thuốc trước mộ, Tống Thiên Diệu dường như mới nói chuyện đã đời, đưa tay vỗ vỗ mép bia mộ nói:

- Cũng được rồi, sang năm lại đến thăm ngươi.

Đợi hai người xuống được nửa núi mới phát hiện Phấn tỷ và Ngô Tú Nhi không đi trước, mà đang đợi dưới chân núi, thấy Tống Thiên Diệu và Hoàng Lục đi xuống, Ngô Tú Nhi chống một chiếc ô chạy về phía Tống Thiên Diệu:

- Tống thúc thúc, ta đã lâu không gặp ngươi và Huy thúc, Vân di, Long thúc gần đây cũng không thấy đâu, tối nay không bằng đến phố Thái Hòa cùng ăn cơm đi.

Ngô Tú Nhi không còn là dáng vẻ gầy gò, tóc khô vàng, ánh mắt sợ sệt như trước kia nữa, giờ đây Ngô Tú Nhi đứng trước mặt Tống Thiên Diệu, tuy vẫn buộc kiểu đuôi ngựa đôi muôn thuở, nhưng màu tóc đen bóng mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang sắc hồng khỏe khoắn, đôi mắt sáng trong, cho người ta cảm giác thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn đáng yêu.

Ngô Tú Nhi đã tám tuổi, chiều cao cũng cao hơn trước rất nhiều, nhưng Tống Thiên Diệu vẫn ngồi xuống bế cô bé lên, nhìn về phía Phấn tỷ:

- Phấn tỷ, để ta lái xe đưa hai người về, tiện hơn là các ngươi ra đường đón taxi, trời mưa đường trơn, tránh Tú Nhi không cẩn thận bị ngã.

- Được...

Phấn tỷ nhìn Tống Thiên Diệu vừa nói vừa bế Tú Nhi đi về phía chiếc xe đang đỗ ở xa, chị quay đầu nhìn lại nghĩa trang trên nửa sườn núi.

A Toản chết vì Tống Thiên Diệu, khi Phấn tỷ biết tin này, trong lòng không oán hận Tống Thiên Diệu là giả. Nhưng sau khi A Toản qua đời, Tống Thiên Diệu đã chăm sóc và sắp xếp cho hai mẹ con, khiến lòng oán hận của Phấn tỷ dần tan biến. Hơn nữa, đối với A Thuấn đã khuất, có thể nói Tống Thiên Diệu đã hết lòng, cố gắng sắp xếp mọi thứ thật chu đáo và long trọng.

Ví dụ như mảnh đất chôn cất A Toản lúc này là nghĩa trang Thánh Công hội Thiên Chúa giáo ở Khu Đua Ngựa, có lẽ cả nghĩa trang chỉ chôn một người không quyền không thế như A Toản. Việc hắn được chôn ở đây là do Tống Thiên Diệu sắp xếp.

Ban đầu Phấn tỷ định chôn A Toản ở nghĩa trang bình dân bên Tướng Quân Áo, đắp một nấm mồ, dựng một tấm bia, tuy đơn sơ nhưng đã quá long trọng so với nhiều người nghèo khó khi mất đi còn chẳng có nổi một ngôi mộ. Nhưng Tống Thiên Diệu đã từ chối, hắn bảo chị tạm gửi cốt A Toản ở chùa, rồi tìm cách lấy được một vị trí ở nghĩa trang Khu Đua Ngựa này, mới chính thức an táng A Thuấn.

Chị không biết Tống Thiên Diệu đã phải nỗ lực bao nhiêu để đưa Tú Nhi vào trường nữ Bạt Tú và chôn A Toản ở nghĩa trang Thánh Công hội, nhưng chị biết hai nơi này, một sống một chết, một nhỏ một lớn, đều không phải thứ người nghèo bình thường dám mơ tới.

Khi Tống Thiên Diệu đang bế Ngô Tú Nhi chuẩn bị đi về phía xe của mình, từ xa lại có một chiếc xe Rolls-Royce lặng lẽ lăn bánh tới. Nhìn biển số, đó là xe của Chử Hiếu Trung.

Xe dừng lại trước bậc thang dưới chân nghĩa trang, hầu nữ Hồng tỷ của nhà họ Chử xuống xe trước tiên, giương một chiếc ô. Chử phu nhân bước xuống từ ghế sau, phía sau còn có con trai thứ ba của nhà họ Chử là Chử Hiếu Trí.

- A Diệu?

Chử phu nhân vừa xuống xe đã gặp ngay Tống Thiên Diệu đang đi xuống núi, ngạc nhiên lên tiếng:

- Sao ngươi lại ở đây?

Tống Thiên Diệu lịch sự dừng bước, nhường lối giữa bậc thang:

- Ta đến thăm một người bạn đã khuất, Chử phu nhân đến đây... tế bái tổ tiên sao?

- Anh trai đã mất của ta, mấy hôm trước mơ thấy hắn, nên đến đốt ít vàng mã cho hắn.

Chử phu nhân nhìn về phía Chu Tú Nhi trong lòng Tống Thiên Diệu, cô bé này trông lanh lợi đáng yêu:

- Cô bé này là ai vậy?

Tống Thiên Diệu không hề chớp mắt:

- Đây là con gái nuôi của ta, người đã khuất là cha cô bé. Tú Nhi, chào Chử phu nhân đi.

- Chào phu nhân.

Ngô Tú Nhi ngoan ngoãn chào Chử phu nhân. Chử Hiếu Trí đứng sau lưng mẹ, thò nửa mặt ra quan sát Ngô Tú Nhi trong lòng Tống Thiên Diệu, rồi nở nụ cười với Tống Thiên Diệu:

- Chào Diệu ca.

- Trí thiếu gia, ngươi gọi ta là Diệu ca thì ta không dám nhận đâu.

Tống Thiên Diệu mỉm cười nói với Chử Hiếu Trí.

Quan hệ giữa Chử Hiếu Trí và Tống Thiên Diệu cũng khá tốt. Hắn đã 13 tuổi, tuy chưa hiểu các công việc trong nhà, vẫn đang đi học, nhưng từ miệng nhị ca Chử Hiếu Tín và mẹ biết rằng, Tống Thiên Diệu đã chuẩn bị cho hắn một cơ nghiệp hậu hĩnh.

Hiện tại trong công ty Lợi Khang của nhị ca, có hai phần cổ phần do mẹ đại diện nắm giữ cho hắn, mỗi năm tiền cổ tức nhận được đều trên trăm vạn đô Hồng Kông.

- Ngươi có thích căn nhà không?

Chử phu nhân rời mắt khỏi Ngô Tú Nhi trong lòng Tống Thiên Diệu, liếc nhìn Phấn tỷ đang đứng sau lưng Tống Thiên Diệu không dám lại gần, cuối cùng mới nhìn về phía Tống Thiên Diệu hỏi.

Tống Thiên Diệu hơi ngẩn người mới phản ứng lại, Chử phu nhân đang hỏi về biệt thự mà bà bỏ tiền nhờ Chử Hiếu Tín tặng cho mình, vội vàng lên tiếng:

- Thích lắm, chỉ là khiến phu nhân tốn kém quá.

Chử phu nhân đang đợi lên núi tảo mộ nên cũng không tiếp tục trò chuyện. Đợi đến khi Hoàng Lục nổ máy xe, Phấn tỷ mới ấp úng lên tiếng:

- A Diệu, ngươi nói với Chử phu nhân, một nhân vật lớn như vậy rằng Tú Nhi là con gái nuôi của ngươi, liệu có ổn không, A Toản cũng đâu phải...

Chị muốn nói, A Toản chỉ là một kẻ khuân vác, lúc còn sống cũng không thể coi là bạn bè, huynh đệ của Tống Thiên Diệu, chỉ là tình cờ mà chết để cứu Tống Thiên Diệu, vạn nhất bị người khác biết được, con gái nuôi của Tống Thiên Diệu là con gái của một kẻ khuân vác chết yểu, e rằng Tống Thiên Diệu sẽ mất mặt.

- Tú Nhi, ngươi là con gái nuôi của ta, nên gọi ta là gì?

Tống Thiên Diệu không đợi Phấn tỷ nói xong, quay đầu từ ghế trước nhìn về phía Ngô Tú Nhi đang ngồi bên cạnh mẹ ở ghế sau và hỏi.