← Quay lại trang sách

Chương 711 Lừa hết giết sạch (1)

Ngô Tú Nhi chớp mắt suy nghĩ rồi nói:

- Cha nuôi.

- Gọi hay lắm, chờ ta bận xong việc gần đây, về sẽ bày tiệc, chính thức nói với mọi người ta có một đứa con gái nuôi.

Tống Thiên Diệu cười nhìn về phía Phấn tỷ:

- Thực ra từ lâu ta đã muốn nói với Phấn tỷ, Tú Nhi gọi ta một tiếng cha nuôi, nhiều việc ta làm cũng thuận tiện hơn, ví dụ như sắp xếp cho nó học trường danh tiếng, không cần phải giải thích nhiều với người khác, chỉ cần một câu nó là con gái nuôi của Tống Thiên Diệu ta là đủ, chỉ là ta tuổi còn trẻ, sợ ngươi không đồng ý.

Phấn tỷ đương nhiên biết sau khi Ngô Tú Nhi có được một người cha nuôi như Tống Thiên Diệu, những lợi ích đằng sau sẽ nhiều thêm ra sao, lúc này khóe mắt lại hơi đỏ lên vì xúc động, muốn mở miệng nói vài lời cảm kích, Tống Thiên Diệu nhìn Phấn tỷ qua gương chiếu hậu đã nói trước:

- Phấn tỷ, không cần nói gì cả, không cần làm gì cả, những gì cần làm, A Toản đều đã giúp ta làm rồi, ngươi và Tú Nhi bây giờ và sau này, không phải Tống Thiên Diệu ta giúp đỡ, mà là do A Toản tự mình đổi lấy.

...

- Tô tiên sinh, các vị đại ca của An Lạc đường, đây chính là đồn điền cao su của ta, trông cũng không tệ phải không?

Trịnh Chí Trung xuống từ chiếc xe ba bánh đặc biệt của Malaysia, hai bánh trước một bánh sau, quay sang giới thiệu với đoàn người An Lạc đang lần lượt xuống từ những chiếc xe ba bánh khác về đồn điền cao su trước mặt.

Vừa nói, hắn vừa rút từ ví ra hai tờ tiền ném lên ghế xe, bảo gã phu xe người bản xứ Malaysia da đen sạm cầm tiền đi.

Lần này Tô Văn Đình dẫn theo một nửa số đại ca các đường phố của An Lạc, cộng thêm hơn hai mươi hồng côn tinh nhuệ của An Lạc đường đến bang Sawah thuộc Sarawak, Malaysia, một là để xem Trịnh Chí Trung có thật sự có nhà máy hoàng bích (ma túy) ở Malaysia không, hai bên ngồi xuống bàn chuyện làm ăn, hai là đến Malaysia tránh gió đầu, tránh bị vạ lây vô tội vạ do mấy anh em nhà họ Lâm ở Hồng Kông đấu đá lẫn nhau.

Trịnh Chí Trung ra cảng Cổ Tấn đón họ xuống tàu tỏ ra rất nhiệt tình, trước tiên đưa cả đoàn đi nghỉ ngơi du ngoạn ở thủ phủ Cổ Tấn của Sarawak hai ngày, sau đó mới đến đồn điền cao su của hắn ở Sawah, Trịnh Chí Trung thể hiện ra vẻ hào phóng, nghĩa khí, phóng khoáng, điều duy nhất khiến Tô Văn Đình tò mò là, sau khi đến Sawah, Trịnh Chí Trung lại bảo họ đi xe kéo tay đến đồn điền cao su, tên này ngay cả vài chiếc xe hơi cũng không có à?

- Trịnh lão đại, mấy trăm mẫu đồn điền cao su, làm ăn lớn như vậy, vậy mà cũng phải ngồi xe kéo tay à? Ta tuổi già sức yếu, lưng ngồi đau hết cả rồi.

Câu này đương nhiên Tô Văn Đình sẽ không hỏi, bên cạnh một vị thúc bá đầu óc lanh lợi đã giả vờ trò chuyện, hỏi ra điều thắc mắc.

Trịnh Chí Trung trước tiên sững người, sau đó cười ha hả, miệng liên tục xin lỗi:

- Là ta sơ suất, là ta sơ suất, Tô tiên sinh, các vị đại ca, đừng trách ta sắp xếp những chiếc xe kéo tay này quá sơ sài, nếu muốn dùng xe hơi đón tiếp, chỉ cần nói một câu thôi, những phu xe này đều là người Malaysia, trong mắt người Trung Quốc là bọn man di, ta muốn để các vị trải nghiệm cảm giác được bọn man di giúp kéo xe, dù sao ở Hồng Kông, không thể nào có quỷ Tây kéo xe hoàng bao cho người Trung Quốc, là ta sơ suất, mong các vị thông cảm, lưng Thái lão không thoải mái à? Đợi xem xong nhà máy, ta đưa ngươi đến khu trung tâm Sawah, tìm một sư phụ giúp ngươi xoa bóp.

Tô Văn Đình quét mắt nhìn những phu xe này, quả nhiên tất cả đều là người Malaysia, liền cười nhìn về phía thủ hạ của mình:

- Ở Hồng Kông, ngươi đã từng ngồi xe hoàng bao của quỷ Tây chưa? Trịnh tiên sinh có tâm rồi.

- Tô tiên sinh, các vị, xin mời theo ta vào xem xét nhà máy. Hiện tại đang trong quá trình sản xuất, các vị sau khi thấy nhà máy rồi chắc cũng sẽ yên tâm về thành ý của ta.

Trịnh Chí Trung kẹp cặp công văn, đi trước dẫn đường.

Đoàn người tản bộ đi qua vườn cao su, nghe Trịnh Chí Trung giới thiệu về quy mô và công việc kinh doanh của vườn cao su. Trên đường đi, những công nhân cạo mủ, tài xế xe tải, hầu như toàn là người Malay, cả vườn cao su trông chỉ có mỗi Trịnh Chí Trung là người Trung Quốc.

- Trịnh tiên sinh, sao vườn cao su của ngươi toàn thuê bọn man di làm việc vậy? Không phải nói người Trung Quốc ở Malay đều thích chiếu cố đồng hương sao?

Tô Văn Đình chậm rãi hỏi.

Trịnh Chí Trung quay đầu lại, cười khổ nói với Tô Văn Đình:

- Chiếu cố đồng hương sao? Ta không phải không chiếu cố, cũng đã từng chiếu cố, nhưng chiếu cố được ba năm năm, những đồng hương đó từng người một đã tích góp đủ vốn liếng để tự lập nghiệp, cướp mất công việc làm ăn của ta. Thực ra người Trung Quốc đều giống nhau, ban đầu ta cũng làm việc trong vườn cao su của đồng hương, kiếm được ít tiền rồi nghĩ đến chuyện tự mình ra ngoài làm.

- Chuyện này cũng không thể nói là sai, nhưng tính lưu động quá cao, khi thiếu nhân lực sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh. Vì vậy vẫn là bọn man di tốt hơn, tuy chúng đầu óc ngu đần, người lại lười biếng, nhưng không có nhiều tâm tư, làm việc lâu dài. Cho nên hiện nay hầu hết các vườn cao su của người Trung Quốc đều giống như vườn cao su của ta, toàn thuê bọn man di làm việc, ngày càng ít dùng đồng hương.

- Đi qua rừng cao su phía trước là đến nhà máy.

Nghe nói sắp đến nhà máy, đoàn người của Hòa An Lạc lập tức gạt bỏ mọi chuyện khác sang một bên. Lần này đến Malay, mục đích chính là muốn tận mắt thấy nhà máy hoàng bích của Trịnh Chí Trung này, sau này mọi người hợp tác, đem hoàng bích sản xuất ở đây bán sang Hồng Kông để phát tài.