Chương 725 Phòng nước (2)
Tề Vĩ Văn ra hiệu cho những đứa trẻ khác bắt đầu ăn cơm, rồi mang theo nụ cười hạ thấp giọng nói với Hoàng Lục vài câu, khiến Hoàng Lục mày mặt hớn hở:
- Oa, vậy chẳng phải nói, nếu tiểu tử này bái ta làm cha nuôi, ta sẽ là gia gia của lão bản ta?
- Không thể coi là thật được.
Tề Vĩ Văn cười nói.
- Giả cũng tốt mà.
Hoàng Lục lập tức hứng thú, chỉ vào Tống Thập Nhất đang dính hạt gạo bên miệng nói:
- Cha nuôi thì thôi, ta sợ bị lão bản đánh chết. Ta thấy tiểu tử này cốt cách tinh kỳ, là kỳ tài võ học hiếm có, sau này, ta sẽ là sư phụ của hắn, ta nhận hắn làm đồ đệ, lát nữa sẽ bảo Cửu Văn Long mấy người đợi hắn lớn hơn chút giúp hắn đặt nền tảng, rồi đợi khi ta rảnh rỗi sẽ dạy hắn võ công, làm sư phụ thì không vấn đề gì đúng không? Ta là sư phụ của hắn, lão bản theo bối phận mà nói, phải gọi ta là a công.
Bên này Hoàng Lục đang nói năng bừa bãi giữa đám trẻ, bên kia, Tống Thiên Diệu tự mình đến bàn nhỏ ở góc phòng, Hùng tẩu giới thiệu với Tống Thiên Diệu một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặt đầy nếp nhăn, mặc bộ quần áo công nhân giản dị đang đứng dậy. Có lẽ đây là lần đầu tiên bà ta giúp làm trung gian trong tửu lầu, nên hơi kích động, vì vậy nói năng có chút không trôi chảy:
- Lão bản, đây chính là Mễ chủ tịch Mễ Gia Thịnh của công hội, Mễ chủ tịch, đây chính là Tống Thiên Diệu Tống lão bản của xưởng tóc giả Cửu Quang.
- Mễ chủ tịch xin chào, từ lâu đã nghe Hùng tẩu nói ngươi luôn đứng ra bênh vực công nhân, rất có uy tín trong giới công nhân, nên ta mới đặc biệt nhờ Hùng tẩu giới thiệu để được làm quen với Mễ chủ tịch.
Tống Thiên Diệu đưa tay ra bắt tay Mễ Gia Thịnh.
Mạc Gia Thịnh liền đứng dậy, dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay trái của Tống Thiên Diệu, mỉm cười rạng rỡ nói:
- Nhà máy Cửu Quang của Tống lão bản khiến rất nhiều công nhân công đoàn khen ngợi không ngớt. Mỗi lần công nhân công đoàn họp phê bình một số chủ nhà máy nợ lương hoặc trừ lương, đều có công nhân lấy nhà máy của Tống lão bản làm ví dụ.
- Từ khi thành lập đến nay, nhà máy của Tống lão bản chỉ có trả lương nhiều hơn, trả lương sớm hơn, chưa từng nợ lương lần nào. Công đoàn rất thích có nhiều chủ nhà máy Trung Quốc ở Hồng Kông giống như Tống lão bản. Ta làm chủ tịch công đoàn ngành dược liên tục 5 năm, nói thật, giờ thấy ngay cả nhà máy của bọn quỷ ngoại quốc cũng không bóc lột công nhân tàn nhẫn bằng nhiều chủ nhà máy Trung Quốc chúng ta. Thật mong được giới thiệu Tống lão bản cho những tên tư bản ngoan cố, bạo ngược, áp bức công nhân biết biết.
Tống Thiên Diệu để ý thấy hai bàn tay của Mạc Gia Thịnh quả thật có những vết chai cứng, nhưng lớp da ngoài lại trơn láng, rõ ràng đã lâu không phải tự mình làm việc vất vả.
Tuy vì có mặt Hùng tẩu nên hai người chỉ hàn huyên xã giao, nhưng cả hai đều đã ngầm đề cập trong hai câu đối thoại khi bắt tay gặp mặt. Mạc Gia Thịnh nói rất rõ, miễn là không để hắn dẫn công nhân gây rối với bọn quỷ ngoại quốc, miễn là có lợi, mọi thứ đều có thể thương lượng. Hắn cũng dùng con số 5 năm để chỉ rõ lập trường của mình.
Bởi vì nếu thật sự là chủ tịch công đoàn một lòng giúp công nhân đấu tranh, đừng nói làm chủ tịch công đoàn 5 năm, chưa đầy 5 tháng đã bị bên tư bản bị tổn hại lợi ích tìm cách xử lý rồi. Ở thuộc địa Anh như Hồng Kông này, cái chết của một đầu lĩnh công nhân Trung Quốc còn không gây chú ý bằng cái chết của một kẻ ăn mày người Anh.
Tề Vĩ Văn bảo nhà bếp mang ra một con cá mú hấp, kèm theo vài món đặc sản quý, nói là đồ ăn khuya nhưng so với bữa chính cũng không thua kém là bao. Đợi Hùng tẩu được Tề Vĩ Văn mời ra phía trước uống trà trò chuyện, để lại bàn rượu thức ăn này cho hai người đàn ông, Tống Thiên Diệu và Mạc Gia Thịnh uống vài chén rượu, Tống Thiên Diệu mới đưa ra mức giá, hứa hẹn từ nhà máy tóc giả của mình sẽ dành ra 5 vị trí công nhân để Mạc Gia Thịnh sắp xếp cho người thân bạn bè, tất cả đều được trả gấp đôi lương, trong đó một phần lương sẽ được trả riêng cho Mạc Gia Thịnh mỗi tháng.
Điều này khiến Mạc Gia Thịnh rất hài lòng, mỗi tháng được riêng 5 phần lương, miễn là Tống Thiên Diệu không để hắn dẫn công nhân đình công với người Anh, và có bằng chứng cụ thể, hắn đều có thể nghĩ cách để công nhân công đoàn gây áp lực lên đối thủ của Tống Thiên Diệu, thủ đoạn không ngoài đình công, chặn cửa hoặc tụ tập bên ngoài Hoa Dân Tư.
Đợi khi hai người đã thân thiết gọi nhau là huynh đệ trên bàn rượu, Tống Thiên Diệu mới như thể hỏi chuyện phiếm:
- Thịnh ca, ta nghe nói công nhân ca đêm của nhà máy nước ngọt Liên Hợp gần đây hình như bị tạm ngưng trả tiền làm thêm giờ, lương cũng bị nợ hai tháng.
Mạc Gia Thịnh đang cầm ly rượu đưa lên miệng, nghe Tống Thiên Diệu nói vậy, ly rượu khựng lại một chút, rồi nói với Tống Thiên Diệu:
- Vậy sao? Chuyện này tôi chưa nghe nói. Bởi vì bên nhà máy nước ngọt... Ha ha... A Diệu, có lẽ ngươi không biết, ta nói thật với ngươi, công nhân nhà máy nước ngọt hầu như toàn bộ đều là người của Thủy Phòng.