Chương 726 Dưới màn đêm (1)
Thấy Tống Thiên Diệu nghe đến hai chữ Thủy Phòng không có phản ứng gì, Mạc Gia Thịnh lại giải thích thêm một câu:
- Tức là toàn bộ đều là thành viên của một tự đầu giang hồ gọi là Hòa An Lạc. Vì có đủ nhiều thành viên Hòa An Lạc làm việc ở nhà máy nước ngọt, nên hội giang hồ Hòa An Lạc này còn được gọi là Thủy Phòng. Nhà máy nước ngọt là việc làm ăn của nhà họ Lâm, còn Hòa An Lạc từ khi Lâm Hi Chấn làm ăn thuốc phiện đã luôn giúp đỡ nhà họ Lâm.
- Nhà máy nước ngọt cần công nhân làm việc, Hòa An Lạc liền đưa những người thật thà hơn trong tự đầu của mình vào làm... Vì vậy dù nhà họ Lâm nợ lương hai tháng, có những đại ca giang hồ đó áp chế, những công nhân đó cũng không gây chuyện, ngược lại còn khiến công đoàn khó làm. Dù sao công nhân nhà máy người ta cũng không có ý kiến gì, công đoàn làm sao có thể xông ra đi đầu được.
Tống Thiên Diệu trước đây thật sự chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và người giang hồ lại sâu đậm như vậy, công nhân nhà máy nước ngọt của nhà mình lại toàn bộ đều treo biển hiệu Hòa An Lạc.
- Hiểu rồi, tạm gác chuyện nhà máy nước ngọt sang một bên đã. Thịnh ca, ngươi là chủ tịch Tổng công đoàn ngành sản xuất, vậy có quen biết ai ở Tổng công đoàn ngành xây dựng không?
Tống Thiên Diệu trầm ngâm một lúc rồi hỏi Mai Gia Thịnh.
Mai Gia Thịnh nhấp một ngụm rượu trong miệng, ăn một miếng cá rồi mới nói:
- Có quen. Nhưng Diệu à, ta với ngươi vừa gặp đã thấy hợp, nên nói thẳng cho ngươi biết, đám người ở Tổng công đoàn ngành xây dựng bây giờ toàn là lũ đói khát, chỉ nghĩ đến chuyện há miệng mắc quai. Muốn bọn họ giúp việc thì phải cho chúng ăn no bụng trước đã.
Tống Thiên Diệu nâng ly rượu lên cụng với Mai Gia Thịnh:
- Ta là người thế nào? Thích nhất là để công nhân ăn no, có vậy họ mới có sức làm việc.
...
- Đừng có suốt ngày nói sau lưng ta là keo kiệt, không biết chăm sóc các ngươi như đại ca ta.
Lư Vinh Phương làm trò hề lấy ra một xấp bao lì xì đỏ, phát cho mấy người hầu và tài xế trong nhà, miệng còn đắc ý nói:
- Ai cũng có phần.
- Cảm ơn nhị thiếu gia.
Những người hầu nhận được bao lì xì đều cảm ơn Lư Vinh Phương, nhưng khi nhìn nhau đều tỏ vẻ khó hiểu.
Lư Vinh Khang và Lư Vinh Phương, hai anh em này được coi là đối xử rất tốt với người dưới. Lương thưởng phúc lợi của người hầu trong nhà chưa bao giờ bị thiếu. Nếu có công nhân nào gặp chuyện khẩn cấp cần tiền, họ cũng không hề keo kiệt, thường ứng trước lương và còn thưởng thêm để giúp người ta vượt qua khó khăn. Vào dịp lễ tết, bao lì xì cũng không như một số nhà keo kiệt chỉ cho một hai đồng cho xong chuyện, mà ít nhất cũng phải hai mươi đồng, đủ để công nhân mua thức ăn ngày Tết cho gia đình.
Nhưng hôm nay không phải ngày lễ ngày tết, sao nhị thiếu gia lại đột nhiên phát bao lì xì cho họ?
Sau khi nhận được hàng ngàn lời cảm ơn từ người hầu, Lư Vinh Phương đắc ý dẫn theo tay sai kiêm bạn thân Phan Quốc Dương trở lại phòng ăn. Lư Vinh Khang và vợ đang ngồi trò chuyện với Lư Nguyên Xuân bên bàn ăn. Thấy Lư Vinh Phương ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cả khuôn mặt như muốn khắc dòng chữ “Ta phát tài rồi” bước vào, Lư Vinh Khang nhíu mày, trầm giọng nói:
- A Phương à, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, có thể học cách chững chạc hơn được không?
Phan Quốc Dương đứng sau Lư Vinh Phương, tay xách một cái cặp công văn cỡ lớn. Thấy Lư Vinh Phương nháy mắt với mình, Phan Quốc Dương tiến lên một bước, đặt cặp công văn lên bàn ăn.
- Còn cả ngươi nữa, a Dương. Ngươi làm việc ở cơ quan nhà nước thì cứ yên tâm làm việc đi, suốt ngày cùng a Phương gây chuyện này nọ, ngươi còn tiếp tục đi theo hắn phát điên, coi chừng ta nói với cha ngươi, để hắn dạy dỗ ngươi.
Lư Vinh Khang đã quá quen thuộc với Phan Quốc Dương, bạn thân của em trai mình, nên cũng không ngại ngùng mà lên tiếng dạy dỗ như đối với em trai ruột vậy.
Lư Vinh Phương đắc ý mở cặp công văn ra, chậm rãi lấy từng xấp tiền đặt lên mặt bàn trước chỗ ngồi của mình, tổng cộng có mười lăm xấp, toàn là tiền mới mệnh giá năm trăm đồng, cộng lại đủ bảy mươi lăm vạn.
Số tiền lớn này đặt trên bàn khiến ba người ngồi quanh bàn ăn đều im lặng.
Lư Vinh Phương trước tiên lấy ra năm xấp, đẩy về phía Lư Nguyên Xuân đang mỉm cười:
- Đây là tiền Xuân muội cho ta mượn, trả lại cho Xuân muội cả gốc lẫn lãi.
Rồi lấy thêm năm xấp nữa, đẩy về phía đại tẩu đang ngạc nhiên:
- Mấy xấp này là để ta nịnh đại ca đại tẩu.
Trước mặt còn lại năm xấp, Lư Vinh Phương cầm lên một xấp đưa lên mũi ngửi mùi mực in, nhắm mắt lại, vẻ mặt say sưa nói:
- Còn lại...
Hắn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn vẻ phô trương của mình thì bên cạnh vang lên tiếng nhai nhồm nhoàm khiến hắn phải mở mắt ra. Lư Vinh Phương mở mắt mới phát hiện Phan Quốc Dương đã ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, đang liên tục gắp một đĩa lưỡi bò hầm, miệng nhồm nhoàm nhai, vẫn không quên nở nụ cười với Hồng tẩu, người hầu già của nhà họ Lư, lắp bắp nói:
- Hồng tẩu, ngon quá...
- Quen biết nhau gần hai mươi năm rồi, mà chưa bao giờ có sự ăn ý... Ngươi không thấy ta đang chuẩn bị đóng vai cao nhân sao?
Lư Vinh Phương trừng mắt nhìn Phan Quốc Dương, bất mãn nói.
- Ngươi kiếm đâu ra nhiều tiền thế? Đi cướp à?
Lư Vinh Khang nhìn xấp tiền trước mặt Lư Nguyên Xuân, rồi lại nhìn hai xấp tiền trước mặt vợ mình và em trai, sắc mặt trầm xuống, mở miệng hỏi.