← Quay lại trang sách

Chương 731 Nghĩa sĩ Hồng Môn (3)

Khang Lợi Tu và bạn gái Từ Mẫn Quân đã chính thức tốt nghiệp Đại học Hồng Kông. Từ Mẫn Quân hiện cũng đã vào làm việc tại tòa soạn “Tuần báo Thương tình Trung Quốc Hồng Kông”, bị Khang Lợi Tu trơ trẽn bổ nhiệm làm thư ký chuyên trách của mình. Tống Thiên Diệu không hề bất mãn với hành vi thân quen của Khang Lợi Tu, thậm chí còn trả cho Từ Mẫn Quân mức lương một trăm tám mươi đồng mỗi tháng.

Sau khi Từ Mẫn Quân chính thức vào làm việc tại tòa soạn, mới phát hiện không có cảnh tượng lãng mạn như tưởng tượng trước đó là cùng người yêu làm việc, nghỉ ngơi, uống trà, bận rộn cùng nhau. Cô bị Khang Lợi Tu sai khiến bận rộn mỗi ngày, gần như kiệt sức.

Về sau Từ Mẫn Quân cũng không về nhà mỗi ngày sau giờ làm nữa, ngăn ra một phòng nhỏ trong tòa soạn, đặt một chiếc giường đôi đơn giản coi như phòng ngủ, cùng Khang Lợi Tu hai người đều ở lại tòa soạn.

Tối nay hiếm khi Khang Lợi Tu không có cuộc hẹn nào, công việc cũng xử lý xong sớm, hai người lên giường nghỉ ngơi từ sớm, cảm thấy đêm nay có thể ngủ thoải mái hơn, một giấc đến sáng.

Kết quả nửa đêm, bên ngoài cửa tòa soạn vang lên tiếng đập cửa dồn dập, Từ Mẫn Quân bị đánh thức giật mình ôm chăn ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh Khang Lợi Tu vẫn đang say giấc nồng, có chút lo lắng đẩy hắn tỉnh dậy:

- Tu ca, có người đập cửa.

Khang Lợi Tu dụi mắt, không vội ngồi dậy, mà đưa tay xuống dưới giường, sờ lấy một cây gậy bóng chày, miệng hét lớn:

- Ai đó?!

Ở Hồng Kông có rất nhiều kẻ trộm, có những tên trộm sẽ dùng cách gõ cửa vào ban đêm để xác định xem trong cửa hàng có người ngủ lại không, nếu không có, chúng sẽ cạy cửa đột nhập vào trộm cắp, nên phản ứng đầu tiên của Khang Lợi Tu là có kẻ trộm muốn lấy đồ.

Vì vậy hắn mới lên tiếng hét một tiếng.

Thông thường bọn trộm bên ngoài nghe thấy bên trong có động tĩnh sẽ bỏ đi.

Nhưng tiếng đập cửa bên ngoài không biết là vì không nghe thấy tiếng hắn trả lời hay là không quan tâm bên trong có người ngủ lại, vẫn không dừng lại, Khang Lợi Tu mặc đồ lót xuống giường, tay cầm gậy bóng chày, đi ra phòng làm việc bên ngoài bật đèn lên, đối với bên ngoài dùng sức hét lớn:

- Ở đây có điện thoại, còn gây sự nữa ta lập tức báo cảnh sát! Cút đi!

- Tu ca, ta là A Diệu.

Lần này, tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại, giọng của Tống Thiên Diệu vang lên bên ngoài:

- Mở cửa, ta có việc gấp gặp ngươi.

Khang Lợi Tu nghe thấy giọng của Tống Thiên Diệu trước tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về chiếc đồng hồ treo trên tường, một giờ bốn mươi ba phút sáng, trái tim vừa mới hạ xuống lại lập tức nhấc lên, giờ này, nếu không phải xảy ra chuyện lớn gì, sao Tống Thiên Diệu lại đến gặp mình?

Hắn một tay cầm gậy bóng chày tiến lên mở cửa, bên ngoài cửa, Tống Thiên Diệu và Hoàng Lục hai người ăn mặc chỉnh tề bước vào.

Khang Lợi Tu đợi bọn họ vào cửa, vừa đóng cửa vừa hỏi:

- A Diệu? Khuya thế này đến tìm ta? Xảy ra chuyện gì?

- Ở Malay, có một nhóm người Trung Quốc yêu nước bị người Anh sát hại tàn nhẫn.

Tống Thiên Diệu đưa tờ báo cuộn tròn trong tay cho Khang Lợi Tu vừa đóng cửa xong đi tới:

- Bây giờ muốn tìm cách liên lạc với các tòa soạn lớn khác có quan hệ tốt với ngươi, nhờ họ giúp điều tra xem ở Malay có thật sự xảy ra những tin tức đăng trên báo này không, nếu thật sự xảy ra, thì không thể để họ ra đi một cách lặng lẽ như vậy, phải để họ ra đi một cách oanh liệt, để những tên người Anh làm mưa làm gió ở Hồng Kông này thấy rõ, cái gì gọi là nghĩa sĩ Hồng Môn!

...

Khang Lợi Tu hơi ngơ ngác nhìn về phía Tống Thiên Diệu đang hùng hồn, cảm thấy lúc này tính cách của hắn và Tống Thiên Diệu dường như đã đảo ngược lại, trước đây hầu hết thời gian, khi hai người gặp nhau trò chuyện, người hùng hồn luôn là hắn Khang Lợi Tu, Tống Thiên Diệu chỉ làm một người lắng nghe không nóng không lạnh không gấp không vội, tối nay đã xảy ra chuyện gì? Khiến Tống Thiên Diệu phấn khích như vậy?

Tống Thiên Diệu vừa nói xong những lời cảm khái hùng hồn thì đột nhiên sững lại, sau đó nhét tờ báo vào tay Khang Lợi Tu trước, xoay người đi về phía bàn làm việc, tay cầm lấy điện thoại, bấm số của khách sạn Cửu Long, miệng còn nói:

- Ngươi xem tin tức trên báo trước, ta gọi điện thoại đã.

Hắn là sau khi gặp Khang Lợi Tu, đột nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng.

Chốc lát sau, đầu dây bên kia có người bắt máy:

- Alo?

Trong ống nghe truyền đến trực tiếp là giọng nói mang theo ý cười của Tống Xuân Trung:

- Có phải vội vàng đi mà quên nói với ta một chuyện không?

- Không đúng, ta tìm Văn tỷ, ngươi để Văn tỷ nghe điện thoại.

Tống Thiên Diệu vừa định nói, đột nhiên đổi giọng nói.

Tống Xuân Trung bên kia điện thoại có chút không hiểu:

- Không có lý do, ngươi chắc chắn là muốn tìm ta mới đúng, ta đều biết ngươi gọi đến muốn nói với ta...

- Để Văn tỷ nghe điện thoại, ta tìm ngươi kẻ cờ bạc này có gì để nói.

Tống Thiên Diệu giọng điệu không kiên nhẫn nói.

Tống Xuân Trung nghe ra sự bất thường trong giọng nói của cháu trai mình, liền đưa điện thoại cho Tề Vĩ Văn bên cạnh:

- Hắn muốn ngươi nghe điện thoại, trách ta đánh bạc bừa bãi, nhưng ta đánh bạc có thua tiền của hắn đâu.

- Bảo hắn đợi ta ở tửu lâu, ta chuẩn bị một lát nữa sẽ qua ăn đêm, nấu thêm vài phần vân thôn, lát nữa ta cùng bạn bè qua ăn đêm.

Tống Thiên Diệu cầm ống nghe điện thoại, mắt nhìn chằm chằm Khang Lợi Tu đang lật xem báo bên cạnh, miệng nói rõ ràng từng chữ với Tề Vĩ Văn vừa nhận điện thoại.