Chương 732 Yêu nước được, chết thì không (1)
Tề Vĩ Văn ừ một tiếng:
- Ta sẽ bảo nhà bếp nấu giúp ngươi.
Gác máy, Tống Thiên Diệu thở ra một hơi, hắn vừa định nói thì chợt nhớ ra phải cẩn trọng hơn. Tối nay Lâm Hiếu Khang bị xử lý, nếu Lâm Hiếu Hòa vẫn muốn tiếp tục bình ổn nội bộ nhà họ Lâm, không chừng thời gian này sẽ sắp xếp người ở công ty điện thoại nghe lén điện thoại.
Chuyện này Lâm Hiếu Hòa không phải không làm được, nhà họ Lâm không phải là loại nhà giàu mới nổi chỉ có tiền mà không có quan hệ như nhà họ Chương. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất trong điện thoại lỡ lộ ra chút gió máy bị nhà họ Lâm lật ngược tình thế, điều đó sẽ khiến chính Tống Thiên Diệu cũng không tha thứ được cho sự bất cẩn của mình.
Huống chi các thương nhân Hoa kiều lâu đời ở Hồng Kông hiện nay phần lớn vẫn giữ thói quen gặp mặt bàn bạc kín đáo, rất ít khi bàn chuyện chính qua điện thoại, bởi vì họ đã bị người Anh làm cho sợ hãi. Khi xưa sau vụ án người Hoa đầu độc giết người Anh ở tiệm bánh mì, người Anh để tìm ra thủ phạm đã nghe lén gần như tất cả đường dây điện thoại ở công ty điện thoại. Sau khi chuyện này bị phanh phui, đa số thương nhân Hoa kiều mới nhận ra rằng nói chuyện qua điện thoại dường như rất không đáng tin cậy.
Tống Thiên Diệu nghĩ nếu mình có quan hệ với công ty điện thoại, chắc chắn sẽ không không dùng đến, đáng tiếc là hắn không có. Hơn nữa chuyện này hoàn toàn khác với việc xúi giục cán bộ công đoàn kích động công nhân gây rối với chủ, chỉ cần hứa hẹn lợi ích là có thể ra tay.
Loại quan hệ này cần phải duy trì từ rất sớm trước đó, sự tin tưởng và quan hệ giữa hai bên đã sâu sắc đến mức độ nào đó mới được, nếu không dù Tống Thiên Diệu có bưng nhiều tiền đến mấy, trực tiếp đến cửa dùng tiền muốn mua chuộc nhân viên tổng đài bên trong công ty điện thoại giúp nghe lén tin tức, cũng không ai thèm để ý đến hắn.
- Ngươi liên lạc trước với những người bạn ở các tòa báo lớn, bảo họ giúp ngươi liên lạc với các tờ báo tiếng Hoa bên Malay, xác minh rõ tin tức này thật giả thế nào. Nếu là thật, gọi điện đến khách sạn Cửu Long thông báo cho ta, chỉ cần nói thật hay giả là được, không cần nói gì thêm. Khi gọi điện dò hỏi tin tức với bạn bè khác, cũng đừng nói quá chi tiết về vụ án, tránh lộ tin tức. Nếu tin tức là thật, ta sẽ quay lại, bây giờ ta đi trước.
Tống Thiên Diệu nói xong liền đi ra ngoài.
Từ Mẫn Quân vừa chỉnh trang lại quần áo, định ra ngoài rót trà cho ba người, bước ra khỏi phòng nhỏ chỉ thấy bóng dáng Tống Thiên Diệu và Hoàng Lục biến mất ngoài cửa tòa báo.
- Có chuyện gì vậy?
Cô ngơ ngác nhìn về phía Khang Lợi Tu đang chăm chú nhìn tờ báo mà hỏi.
...
Tống Thiên Diệu ngồi trên ghế sau xe xoa xoa thái dương, cảm thấy dây thần kinh dưới da dường như đang nhảy lên từng cái, nhắc nhở hắn nên thả lỏng, nghỉ ngơi sớm, đã 2 giờ sáng rồi.
Hoàng Lục ngồi trên ghế lái móc ra hộp thuốc, cúi đầu cắn lấy một điếu ngậm trên miệng, rồi lại dùng một tay ném hộp thuốc cho Tống Thiên Diệu, không khuyên Tống Thiên Diệu nghỉ ngơi sớm nữa, im lặng không nói gì lại lái xe quay về khách sạn Cửu Long.
Khách sạn Cửu Long đã đóng cửa, cửa sổ đều đã đóng ván, cửa chính cũng đã đóng nửa tấm ván, chỉ để lại nửa cánh cửa. Tề Vĩ Văn dẫn theo một bé gái khoảng 6-7 tuổi, hai người ngồi song song trên ngưỡng cửa, trông bộ dạng đó, dường như Tề Vĩ Văn đang kể chuyện cho bé gái nghe.
Tống Thiên Diệu bước xuống xe:
- Đại bá của ta đâu?
- Vẫn còn trong phòng riêng.
Tề Vĩ Văn kéo bé gái đứng dậy nhường chỗ ở cửa ra vào nói:
- Ta phải đưa nãi nãi về nghỉ ngơi rồi, lát nữa các ngươi nói chuyện xong rời đi, Tiểu Thuận và những người khác đang ngủ trong bếp sẽ đóng cửa lên ván.
Tống Thiên Diệu gượng cười với Tề Vĩ Văn:
- Vất vả rồi, tỷ Văn, để vài ngày nữa ta sẽ cảm ơn tỷ.
Mang theo Hoàng Lục, Tống Thiên Diệu đi thẳng vào phòng riêng, bên trong bao sương, Tống Xuân Trung chán ngán mệt mỏi ngồi ở chỗ ngồi, đang ngủ gật, nghe được trên thang lầu tiếng bước chân, mới mở mắt, chờ Tống Thiên Diệu sắp đi vào, trên mặt Tống Xuân Trung mang nụ cười:
- Đi gấp như vậy, lời cũng không hề nói xong, hiện tại nhớ tới rồi? Có phải hay không muốn hỏi ta, còn có thể lại giúp ngươi chuyện nhỏ hay không?
- Đại bá, nếu như ta chơi chết Hòa An Nhạc, thì đồng nghĩa với việc mang nước dơ giội cho Trung Quốc đại lục, ta biết một ít bạn bè có quan hệ không tệ với đại lục, nhưng mà...
Tống Thiên Diệu nặng nề thở ra một hơi, liền nhìn bản thân đại bá mở miệng những lời này, Tống Thiên Diệu cũng tin tưởng hắn là đại bá của mình, cũng là người có thể đoán được Tống Thiên Diệu hắn suy nghĩ gì, thật không nhiều:
- Muốn cho đại lục...
- Ngươi dứt khoát nói trực tiếp với ta, có thể hay không thật kiếm ra một nhóm giống cây cao su chất lượng cao giao cho đại lục là được rồi? Như vậy, cho dù những người kia của Hòa An Lạc có thân phận gì, đại lục cũng thiết thật lấy được chỗ tốt, mong muốn để cho bọn họ cắn chắc không thừa nhận Hòa An Lạc những người đó gián điệp thân phận, phản kích người Tây nước Anh bêu xấu, không nên trách tội ngươi ta, có đúng hay không?
Tống Xuân Trung ngáp một cái nói:
- Lo lắng lời như vậy không thể nói trong điện thoại, sợ bị Lâm gia mua thông người công ty điện thoại, cho nên cố ý lại chạy về?
Tống Thiên Diệu gật đầu một cái.
Hắn đi gặp Khang Lợi Tu xong mới ý thức tới cả sự kiện trong điểm trọng yếu nhất hắn bỏ qua, đó chính là thái độ Trung Quốc đối với chuyện này, việc này tương đương với Tống Thiên Diệu hắn giội nước bẩn, Hòa An Lạc những người kia là loại hàng gì, Tống Thiên Diệu rõ ràng, thời kỳ chiến loạn đầu nhập người Nhật, làm sao sẽ yêu nước đi hỗ trợ trộm vận cây cao su loại?