← Quay lại trang sách

Chương 733 Yêu nước được, chết thì không (2)

Nhất là bây giờ là sự kiện nhạy cảm, sự kiện Ma Cau pháo kích còn chưa hoàn toàn qua đi, bản thân lại bị tin tức thành viên bang phái Hồng Kông là gián điệp đại lục, để cho người Anh thậm chí còn quốc gia phương tây có cơ hội công kích Trung Quốc, Trung Quốc vạn nhất xem hắn biến thành làm Trành cho hổ, ác ý công kích tổ quốc, làm chó cho nước Anh mà xử lý mất, cũng không phải không thể.

Danh dự yêu nước có thể để cho đám Hán gian như Hòa An Lạc té hố, nhưng mà vì chuyện yêu nước, Tống Thiên Diệu nhất định phải tự nghĩ biện pháp làm thành, Trung Quốc chân chính cần thiết vật liệu, lại để cho Lôi Anh Đông, Hà Hiền giúp một tay truyền tin tức, không cầu mình lấy được tín nhiệm như Lôi Anh Đông, chỉ cầu bảo đảm đối với chuyện này, Trung Quốc nhận được cây giống sẽ không nhắm vào mình, Tống Thiên Diệu đã phi thường biết đủ.

Cho nên mấu chốt một chút chính là, thái độ của đại lục.

Mặc dù bây giờ liên quân Anh Mỹ đánh to với quân tình nguyện trong chiến tranh Triều Tiên, chế tài cấm vận càng nghiêm khắc, trên truyền thông chỉ trích nhiều một câu, ít một điều đã không có vấn đề, nhưng Tống Thiên Diệu là người Trung Quốc, sẽ không để cho tổ quốc của mình bị vu oan một lần.

Tống Xuân Trung duỗi người:

- Ta trước khi rời Malay, sắp xếp xong xuôi một chuyện, một nhóm thuốc phiện từ Thái Lan đã lên đường đi tới Hồng Kông, xem ngươi có đường đi hay không, trong bốn ngày sau, trước khi nhóm thuốc phiện này nhập cảng, ở trên biển di dời trước hai trăm ký hạt giống trên thuyền cùng một trăm cây cây cao su mầm, trực tiếp vận chuyển đến Thẩm Quyến.

- Ngươi không phải nói xem Malay như đường lui của Tống gia hay sao? Nếu như bị tra được, ngươi...

Tống Thiên Diệu nghe được Tống Xuân Trung cũng đã nghĩ đến một điểm này, có chút kinh ngạc.

- Đại bá của ngươi làm lừa bịp mấy mươi năm còn có thể sống được, dựa vào làm việc chặt chẽ, loại chuyện rơi đầu này, làm sao có thể dùng danh nghĩa của mình, nếu quả thật tiết lộ tin tức, ta sẽ không xảy ra chuyện, nhưng mà đám Hoa kiều Thái Lan vận chuyển thuốc phiện sẽ chết rất thảm.

Tống Xuân Trung từ chỗ ngồi nâng người lên:

- Dù sao chuyện như vậy, để cho ta yêu nước có thể, nhưng bảo ta bởi vì yêu nước mà chịu chết, không được.

...

Nhan Hùng cũng lộ ra nụ cười, tuy rằng Nhan Hùng ở Cửu Long, Doãn Quốc Đào ở Hồng Kông, bình thường không can thiệp vào công việc của nhau, không có quá nhiều giao tiếp, nhưng Nhan Hùng làm ăn có tiếng tăm ở Vượng Giác, lại có thế lực lớn, những lúc gặp gỡ các thám mục, cảnh trưởng mặc thường phục của các khu vực khác ở hộp đêm hoặc quán rượu, thường chủ động giúp đỡ đối phương thanh toán tiền.

Cũng chính vì thế, rất nhiều thám mục, cảnh trưởng của các khu vực đều có quan hệ tốt đẹp với Nhan Hùng trên bề mặt, ít nhất cũng được coi là huynh đệ rượu thịt, Doãn Quốc Đào chính là một trong số đó, hơn nữa Doãn Quốc Đào và Nhan Hùng từng làm việc bên cạnh Diêu Mộc, cũng coi như quen biết nhiều năm, nhưng khi đó địa vị của Doãn Quốc Đào bên cạnh Diêu Mộc cao hơn Nhan Hùng rất nhiều.

Hắn năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, là người thân tín bên cạnh Diêu Mộc - tổng thám mục người Hoa đầu tiên của Hồng Kông sau chiến tranh. Khi Diêu Mộc vì bệnh mà về hưu, sắp xếp cho những người thân tín cũ, năm thuộc hạ được gọi chung là Ngũ Hổ Tướng, hầu như đều được hắn sắp xếp vào các vị trí như thám mục, thám mục cao cấp ở các cục cảnh sát. Lương Bội ở cục cảnh sát Loan Tễ, Doãn Quốc Đào ở cục cảnh sát Vịnh Đồng La là hai người đầu tiên trong số năm người nổi bật, được thăng chức cảnh trưởng.

- Đào ca, nếu không phải tình cờ phát hiện ở địa bàn của ngươi, để tránh làm ngươi khó xử khi phá án, ta mới không thông báo cho ngươi đâu, này...

Nhan Hùng vừa nói vừa giơ chiếc đồng hồ trong tay lên:

- Đồng hồ kim cương Breitling, có biểu tượng của Không quân Hoàng gia Anh, nếu không phải ở địa bàn của ngươi, vì chiếc đồng hồ này ta nhất định sẽ độc chiếm.

Doãn Quốc Đào dẫn theo mấy thuộc hạ đi tới, trước tiên đánh giá ba thành viên Phúc Nghĩa Hưng bên cạnh Nhan Hùng, rồi mới nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay Nhan Hùng, mở bật lửa, cẩn thận quan sát dưới ánh lửa:

- Đúng là đồng hồ danh tiếng, chỉ cần mang đến tiệm cầm đồ bán như đồ ăn cắp, cũng có thể cầm được mấy trăm đồng.

- Còn có những thứ này.

Nhan Hùng lại đưa chiếc ví ướt sũng qua:

- Bên trong có hơn bốn trăm đồng Hồng Kông, chính hai thứ này khiến ta chắc chắn kẻ bị chìm dưới nước nhất định là người giàu có, ta thấy nhiều khả năng là bị bắt cóc rồi giết chết.

Doãn Quốc Đào chỉ vào hai gã thủy thủ Phúc Nghĩa Hưng tóc còn hơi ướt:

- Chính là hai người họ phát hiện ra?

- Ừm, hai người họ là tứ cửu lâu năm của lão Phúc, gia nhập tự đầu hơn mười năm, vẫn sống bằng nghề đánh cá bán cá, an phận thủ thường.

Nhan Hùng nói về việc hai người an phận thủ thường mà mắt không hề chớp.

- Nếu là bắt cóc, khi giết người sao không lục lọi lấy chiếc đồng hồ kim cương và ví tiền trên người gã?

Doãn Quốc Đào nói với Nhan Hùng:

- Ta thấy nhiều khả năng là thù oán giết người, xác còn ở dưới nước?

Nhan Hùng gật đầu:

- Đây là địa bàn của Đào ca, ngươi không lên tiếng, ta làm sao dám tự tiện quyết định, thế nào? Nhìn đồ đạc mang theo, cái xác dưới nước nhiều khả năng là con mồi béo bở, có muốn vớt lên không? Trước khi vớt người phải nói rõ, công lao chia đôi, nếu sau này tìm kẻ thế mạng để đổ tội và tuyên bố phá án, khi đó gia đình nạn nhân có thêm tâm ý hoặc tiền thưởng, cũng phải chia đôi.

- Hừ, bây giờ ngươi ở Vượng Giác béo đến chảy mỡ, món tiền nhỏ này cũng muốn tính toán rõ ràng với ta?

Doãn Quốc Đào liếc nhìn Nhan Hùng, bực bội nói:

- Địa bàn của ta đương nhiên là người của ta làm việc, thông báo cho gia đình nạn nhân, điều tra vụ án, tìm kẻ thế mạng vân vân đều giao cho anh em bên Vịnh Đồng La của ta làm, ngươi chỉ là có nhân chứng mà thôi, như vậy mà đòi lấy đi một nửa lợi ích? Hai thành được rồi?