← Quay lại trang sách

Chương 752 Đừng lãng phí (2)

Diêu Xuân Hiếu đang ngồi xổm bên đường, cúi đầu bưng bát mì lòng đang ăn ngấu nghiến, trông như một phu khuân vác bình thường vừa tan ca, dùng tay áo lau miệng:

- Nói lại với A Tứ, A Căn bọn họ một lần nữa, không được động đến súng ngắn, dặn dò người của Lý Quyền, khi xông vào nhớ hô là người của Hòa An Lạc. Sau đó đợi tín hiệu của ta ở góc đường, thấy ta trả bát cho chủ quán, các ngươi chuẩn bị động thủ, gã què kia giao cho ta.

- Biết rồi.

A Thuận lại chậm rãi đi về phía cuối đường bên cạnh A Tứ, nhắc lại lời dặn dò của Diêu Xuân Hiếu một lần nữa.

Diêu Xuân Hiếu thì tiếp tục ngồi xổm bên đường ăn mì, đợi khi kim đồng hồ dưới tay áo rách rưới chỉ đến bảy giờ, hắn đứng dậy, đưa bát không đã ăn xong cho chủ quán đại.

Khi bát không rời khỏi tay Diêu Xuân Hiếu, ở cuối đường xuất hiện một đội người, tay cầm dao bầu sáng loáng, bước chân nhanh nhẹn ùa về phía cửa chính Mỹ Âm hội quán.

A Tứ, A Căn hai người dẫn đầu, giơ chân đá tung cửa chính Mỹ Âm hội quán, tên phục vụ bên trong vừa tiến lại gần, đã thấy dao bầu trong tay hai người, muốn quay đầu chạy trốn đã không kịp, A Tứ thuận tay chém từ dưới lên một nhát vào ngực tên phục vụ, lại bồi thêm một cước đá hắn văng ra, miệng chửi:

- Con mẹ gã què! Dám động đến người của Thủy Phòng? Chém chết bọn chúng!

Hơn chục người phía sau đã theo lời hắn như thủy triều tràn vào, không phân biệt trắng đen thấy người là chém, thậm chí tượng thần Quan Công cúng bái trong đại sảnh cũng bị người ta trực tiếp đụng ngã vỡ nát!

Các thành viên Hòa Quần Anh vội vã từ phía sau hội quán lục tục chạy ra, hoàn toàn không phải đối thủ của đám người này, bị bọn chúng ép phải liên tục lùi về phía nhà hàng và sàn nhảy phía sau!

A Tứ phân ra hơn hai mươi người, xông về phía cầu thang lên lầu hai.

Diêu Xuân Hiếu ở ngoài cửa chính, tóc xõa che nửa mặt, đầu còn đội một cái mũ nỉ, đẩy cửa vào, đối với mùi tanh tưởi xộc vào mũi bên trong chẳng hề để ý, vào cửa đi qua đại sảnh trực tiếp theo cầu thang lên lầu hai, A Tứ đã dẫn người hung hăng xông lên lầu hai trước, hắn thì không vội, thong thả đi lên.

- Động đến người của Thủy Phòng? Gã què chết tiệt! Ra đây!

A Tứ gào lên trong hành lang lầu hai.

Từ một phòng bao, Bả Thông và bốn năm tay chân tinh nhuệ bước ra, tuy người ít nhưng khí thế của Bả Thông không yếu, tay chống gậy, ánh mắt hung dữ quát về phía A Tứ đang dẫn người lục soát từng phòng:

- Không cần tìm nữa, ta ở đây, vô cớ đánh lên đường phố của ta, ngươi là ai! Không nói rõ, thì chuẩn bị xuống bán trứng muối đi.

Hắn vừa dứt lời, năm tên tay chân phía sau đã giơ súng lên, chĩa vào A Tứ và đám người hắn mang theo.

- Ngươi để đầu mã Thái Ngốc của ngươi ở nhà máy nước ngọt chém bị thương huynh đệ Thủy Phòng của chúng ta! Bây giờ lại dùng súng ngắn chĩa vào chúng ta? Có gan thì bắn đi! Xem ngươi giải thích thế nào với các thúc bá trong Hòa tự đầu!

A Tứ tay cầm dao bầu, dùng sống dao đập mạnh vào ngực mình gọi to.

- Ngươi rất lạ mặt? Theo đại ca nào của Thủy Phòng?

Bả Thông nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào A Tứ nói.

Lúc này, Diêu Xuân Hiếu đã đi lên lầu hai từ phía sau A Tứ và đồng bọn, nghe Bả Thông nói vậy, hắn cách đám đông, dùng tay ấn vành mũ nỉ xuống:

- Theo ta, A Hiếu của Thủy Phòng.

A Tứ đứng sang một bên, Diêu Xuân Hiếu từ phía sau bước ra, đối diện với Bả Thông. Hắn giơ hai tay lên, ra hiệu mình không cầm vũ khí, từng bước đi qua hành lang, cho đến khi cách Bả Thông năm mét mới dừng lại, lúc này mấy tên đàn em phía sau Bả Thông đã đặt ngón tay lên cò súng.

- A Hiếu?

Bả Thông nhìn không rõ khuôn mặt của Diêu Xuân Hiếu với mái tóc xõa xuống:

- Ta chưa từng nghe qua.

- Tại sao lại động đến người của Thủy Phòng?

Diêu Xuân Hiếu giơ hai tay lên, bình tĩnh nói:

- Thừa lúc lão đại của ta không có ở Hồng Kông, muốn nhân cơ hội gây sự?

- Người của Thủy Phòng nợ anh em Quần Anh, đồng môn nợ nần chẳng lẽ không cần đòi sao?

Bả Thông gõ gõ gậy:

- Cút về đi, chuyện này ta sẽ đợi Đình gia trở lại Hồng Kông rồi nói chuyện với hắn, đồ khốn như ngươi, tránh xa ra.

Diêu Xuân Hiếu từ từ đưa tay trái lên mặt, vén tóc sang một bên, để lộ nửa gương mặt bị bỏng nặng, khóe miệng ngoác ra thành một nụ cười.

Bộ dạng này của hắn khiến Bả Thông và mấy tên đàn em không khỏi hít một hơi lạnh.

- Ta đến đây không phải để phá đường của ngươi, mà là để thông báo cho ngươi biết, dù lão đại không có ở đây, Thủy Phòng cũng không phải là nơi ngươi có thể gây sự.

Diêu Xuân Hiếu lại bước tới, đến cách Bả Thông một mét, tay trái vịn mũ nỉ, mặt không đổi sắc nói:

- Bây giờ ngươi có súng ngắn, có gan thì bắn chết ta đi, xem Thủy Phòng có để cho chữ Quần Anh này sống qua cuối tháng không.

- Ta...

Bả Thông thực ra cũng không định nổ súng, súng chỉ để dọa đối phương, cuối cùng vẫn phải dựa vào đàm phán, nhưng chưa kịp mở miệng.

Diêu Xuân Hiếu đột nhiên dùng tay trái túm lấy mũ ném về phía mấy người đằng sau Bả Thông!

Tay phải rút ra một con dao nhỏ được giấu dưới mũ!

Cùng lúc tay trái vừa ném mũ đã móc vào cổ Bả Thông kéo về phía mình! Tay phải cầm con dao nhỏ dài chưa đầy ba tấc trực tiếp cắt ngang cổ Bả Thông, máu tươi từ vết thương trên cổ Bả Thông phun ra!