Chương 766 Nhà họ Lâm vô nhân tính (1)
Liêu tiên sinh, những người đứng đầu công đoàn dẫn công nhân đến Sở Lao động gây rối sáng nay, có bảy người là đầu lĩnh công đoàn, hiện giờ tất cả đều đang uống rượu ăn mừng trong tòa nhà chưa xây xong này.
Một thuộc hạ của Liêu Kính Huyên đi đến trước xe của Liêu Kính Huyên, mở cửa xe, đợi Liêu Kính Huyên xuống xe rồi chỉ vào một tòa nhà chưa xây xong ở không xa nói:
- Chúng ta đã theo dõi bọn họ hơn một tiếng đồng hồ, không có người nào khác ra vào, chỉ có mười ba người, ngoài bảy người đứng đầu kia, còn vài người có lẽ là công nhân bình thường, bọn họ mua đồ nguội và rượu trắng, đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng họ đang chơi oẳn tù tì bên trong, nhưng bên cạnh là một công trường khác, có hơn trăm công nhân đang làm thêm giờ, nếu động tĩnh quá lớn, rất dễ thu hút công nhân khác đến.
Liêu Kính Huyên đeo găng tay trắng, nâng tay lên cài nút áo Trung Sơn trên cùng:
- Đi tặng tiền cho những người này, chứ đâu phải động thủ với họ, sao lại có động tĩnh lớn được, nơi ở, người thân và các thông tin khác của những người này đã điều tra rõ chưa?
- Đã điều tra rõ hết rồi, nếu Liêu tiên sinh gật đầu, tối nay có thể lần lượt đến thăm.
Tên thuộc hạ này nói.
Liêu Kính Huyên gật đầu:
- Vậy thì tốt, dẫn ta vào đi, trời đã tối dần, ta còn chưa ăn cơm, vừa hay cùng ăn chút gì đó với những người này, lấy hũ rượu Tây Phủ Phượng Tường mà Lâm tiên sinh tặng trên xe ta xuống.
Ba thuộc hạ đi cùng Liêu Kính Huyên tiến vào công trường xây dựng ở Dầu Ma Địa, Cửu Long này, trời đã dần tối, bước trên con đường đất gồ ghề, quả nhiên chưa vào trong tòa nhà đã có thể nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong vọng ra.
Hơn chục người sáng nay dẫn đầu đám đông biểu tình ở Sở Lao động, đã thắp hai ngọn đèn dầu ở tầng một của tòa nhà, dùng một tấm ván gỗ kê vài viên gạch đá làm bàn ăn, lúc này tất cả đều tụ tập quanh tấm ván, trên ván bày hơn chục chai rượu Ngũ Gia Bì nhãn xanh bằng sứ, các loại đồ nguội, thậm chí còn có cả một con heo sữa quay không to không nhỏ.
Công nhân bình thường làm gì có tiền uống loại rượu Ngũ Gia Bì chai sứ này, đều chỉ uống rượu rẻ tiền, chỉ nhìn bàn tiệc phong phú đã có phần lộn xộn này, có thể thấy hơn chục người này đột nhiên giàu có, dùng những món béo bổ này để đãi ngũ tạng lục phủ.
Trước khi bước vào tòa nhà, Liêu Kính Huyên cố ý dùng giày da chân trái giẫm lên một thanh gỗ đặt nghiêng bên cạnh, thanh gỗ bị giẫm gãy, phát ra tiếng “bộp” giòn tan.
- Ai đó!
Trong đám người đang uống rượu có người nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về phía Liêu Kính Huyên, hơn chục người khác cũng lần lượt đặt chén đũa xuống, nhìn theo hướng âm thanh, những người phản ứng nhanh hơn thậm chí đã tiện tay cầm lên xẻng sắt, búa sắt và các công cụ bên cạnh.
- Chư vị, ta đi ngang qua đây, nghe thấy mùi thơm của rượu thịt bên trong, không nhịn được muốn vào nếm thử vài miếng. Nhưng ta không đến tay không, ta có mang theo một vò rượu Tây Phủ Phượng Tường, do nhà máy rượu Tô gia ở Liễu Lâm, Phượng Tường, Thiểm Tây nấu vào năm Dân Quốc 22, cất giữ đến nay đã gần 20 năm rồi.
Liêu Kính Huyền chậm rãi bước vào vùng ánh sáng, giơ cao vò rượu trắng nhỏ trong tay, mỉm cười ôn hòa nói.
Hơn mười người nhìn nhau, ba bốn người đứng đầu nhíu mày đánh giá Liêu Kính Huyền và ba người phía sau, thấy dáng vẻ, trang phục và khí chất của bốn người họ rõ ràng không cùng một loại với những công nhân khổ sai như mình làm việc cật lực ở công trường hàng ngày.
- Vị tiên sinh này, chúng tôi là công nhân ở đây, nhân đêm nay không làm việc nên góp tiền mua ít rượu thịt để thỏa mãn cái bụng đói, không biết ngài là?
Một người đàn ông trung niên trông có vẻ lông mày rậm mắt to dùng khăn bẩn thỉu trên bàn lau sạch dầu mỡ trên tay, đứng dậy khỏi tấm ván gỗ hỏi Liêu Kính Huyền.
Liêu Kính Huyền ra hiệu cho thuộc hạ dừng bước, còn mình thì bước đến trước tấm ván gỗ, tay trái bưng vò rượu, tay phải lấy từ trong túi ra một con dao găm nhỏ, ánh sáng lạnh lóe lên, chát một tiếng cắt đứt lớp đất niêm phong vò rượu, lập tức mùi rượu tỏa ra bốn phía.
Hắn từ từ đặt vò rượu đã mở ra lên tấm ván gỗ, làm một động tác mời mọi người:
- Ta tên là Liêu Kính Huyền, đến mời các vị uống vài chén rượu.
Cách làm này của hắn khiến mọi người càng không dám trả lời, đều có vẻ cảnh giác nhìn về phía Liêu Kính Huyền.
Liêu Kính Huyền từ từ bỏ con dao găm vào túi, miệng nói:
- Đồng Kim Xuyên, phó chủ tịch công đoàn, Kỳ Đồng Vĩ, thủ quỹ công đoàn, Khổng Nguyên Xuyên, phó thư ký công đoàn, Địch Thông, ủy viên thông tin công đoàn, Tạ A Quý, đại diện công nhân, Lộ Đắc Cầu, đại diện công nhân, Quế Đại Giang, đại diện công nhân.
Những người bị hắn điểm danh đều biến sắc mặt, người đàn ông trung niên đứng dậy đầu tiên nói với Liêu Kính Huyền:
- Vị tiên sinh này, ngài rốt cuộc có chuyện gì?
- Ngươi tên là Đồng Kim Xuyên?
Liêu Kính Huyền cầm một cái bát không từ trên bàn, từ từ rót vào đó thứ chất lỏng rượu đã hơi đặc quánh, rồi nâng bát lên hỏi người đàn ông trung niên.
- Là ta.
Liêu Kính Huyền nhắm mắt lại, say sưa nếm một ngụm rượu, rồi vẫy tay với thuộc hạ phía sau, một tên thuộc hạ bước lên, nhét một cuộn tiền vào tay Đồng Kim Xuyên, rồi lùi về.