← Quay lại trang sách

Chương 767 Nhà họ Lâm vô nhân tính (2)

Đồng Kim Xuyên cúi đầu nhìn cuộn tiền trong tay, lại nhìn Liêu Kính Huyền đang thưởng thức hương vị rượu, định nói gì đó, nhưng dường như lại cảm thấy giữa cuộn tiền này hơi cứng, mở cuộn tiền ra, một viên đạn vàng óng đang nằm trên đầu nữ hoàng Victoria.

- Trước đây có người bảo các ngươi đến Sở Lao động tụ tập đình công, số tiền này là tiền vất vả, hôm nay các vị đã vất vả rồi, nhưng từ ngày mai trở đi, đừng đến nữa. Nếu không, lần sau ta đến mời các vị uống rượu, viên đạn sẽ không xuất hiện cùng tiền nữa, mà sẽ bắn ra từ nòng súng, hơn nữa còn bắn vào gia đình các vị, để các ngươi xuống dưới đoàn tụ.

Liêu Kính Huyền bưng bát rượu, dường như rất hài lòng với cảm giác toàn bộ tầng một công trường hoàn toàn im lặng sau câu nói của hắn.

- Bảy vị cán bộ công đoàn, người người đều có phần, ăn xong bữa này, cầm tiền yên lặng giải tán đi.

Theo lời nói này của hắn, ba tên thuộc hạ phía sau bước lên, ném ra bảy tám cuộn tiền và sáu viên đạn lên tấm ván gỗ, ném bên cạnh con heo quay bóng loáng dầu mỡ.

Liêu Kính Huyền ngồi xuống một chỗ trống trước tấm ván gỗ, cởi găng tay, thò tay gắp một hạt đậu La Hán ngâm nước muối bỏ vào miệng:

- Lần sau làm việc phải suy nghĩ kỹ, nếu muốn bị người khác dùng làm súng, thì phải có sự giác ngộ bị người ta bắn chết.

- Là... là Lâm gia... ngài là người của Lâm gia?

Đồng Kim Xuyên nắm chặt tiền trong tay, sắc mặt thất thường hỏi.

Liêu Kính Huyền dùng ba ngón tay nâng bát rượu:

- Ta chỉ là kẻ tình cờ đi ngang qua, vào đây kiếm chút đồ ăn thức uống thôi.

- Bốp!

Một công nhân bên cạnh Liêu Kính Huyền vỗ mạnh vào đùi, nói với Đồng Kim Xuyên:

- Lúc đầu ta đã nói không nên nghe lời người đó, đối đầu với Lâm gia!

Hắn vừa nói vừa đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ chộp lấy những tờ tiền trên bàn:

- Đã là tiền nhà họ Lâm gửi đến, đương nhiên là nghe theo lời vị Liêu tiên sinh này, từ nay ta không làm nữa, cầm tiền về làm chút tiểu sinh ý, chỉ có đồ ngốc mới muốn ở công trường ăn bụi cả ngày.

- Vị bằng hữu này rất có khí phách.

Liêu Kính Huyên mỉm cười, nghiêng mặt đánh giá đối phương:

- Ngươi tên là gì?

- Diêu Xuân Hiếu, mọi người đều gọi ta là Lạn Mệnh A Hiếu.

Gã đàn ông đang chộp tiền có vẻ già nua, để trần ngực, mặc một chiếc quần bẩn thỉu, áo khoác quấn quanh eo, lúc này nghe Liêu Kính Huyên hỏi, vừa chộp tiền vừa đáp.

Trên bàn vừa có tiền mặt, vừa có đạn, nhưng rõ ràng tiền không đủ cho mỗi người một cuộn, ai ra tay trước sẽ có tiền, động tác chậm e rằng sẽ không còn tiền để lấy, nên khi Diêu Xuân Hiếu vừa động thủ, những người khác cũng đưa tay chộp lấy tiền trên bàn.

- Nhị đào sát...

Đồng Kim Xuyên đang đứng bỗng nhíu mày, nghĩ ra một cụm từ, nhưng chưa kịp nói hết!

- Bùm bùm bùm!

Tiếng súng đột ngột vang lên!

Ba người Liêu Kính Huyên mang theo giật mình, rồi ngã ngửa ra sau!

Ngay khi tiếng súng đầu tiên vang lên, Liêu Kính Huyên đã ngã người về phía sau, lộn nhào không màng hình tượng, muốn lẩn sau một đống gạch, đồng thời khi lộn người về sau, tay phải đã sờ vào thắt lưng, đến khi hắn lộn xong, tay cũng chạm được khẩu súng thì thái dương đã bị người ta dùng nòng súng chĩa vào.

Liêu Kính Huyên thức thời ném khẩu súng trong tay xuống đất, từ từ giơ hai tay lên.

Diêu Xuân Hiếu nhổ miếng xương nhỏ trong miệng:

- Nhà họ Lâm nghèo đến thế, lấy chút tiền ít ỏi này để đuổi công hội, coi các vị là ăn mày sao?

- Hê hê.

Đồng Kim Xuyên lúc này cũng cười lên, ném tiền về trên tấm ván gỗ:

- Một vạn đồng, Hiếu ca cho chúng ta mỗi người năm vạn tiền mặt đấy.

- Ngươi là ai?

Liêu Kính Huyên giơ hai tay qua vai, đứng yên tại chỗ hỏi.

Diêu Xuân Hiếu nói:

- Cố ý chờ...

- Bốp!

Tay trái Liêu Kính Huyên ra tay như điện, gạt nòng súng của Diêu Xuân Hiếu, tay phải đã trượt ra một con dao găm nhỏ từ trong tay áo, độc ác đâm vào ngực Diêu Xuân Hiếu! Sau đó cướp súng, đá người, xoay người, nhảy lên!

Tất cả động tác một mạch liền lạc, gọn gàng dứt khoát!

Chớp mắt đã chạy về phía bóng tối sau đống gạch!

- Bùm!

- Bùm!

- Bùm!

- Bùm!

Bốn phát súng gần như đồng thời vang lên, nếu không lắng nghe kỹ, chỉ có thể nghe thấy hai tiếng súng!

Hai chân, hai tay, tứ chi của Liêu Kính Huyên lập tức trúng đạn!

Diêu Xuân Hiếu bò dậy từ dưới đất, cũng không đụng vào con dao găm còn cắm trên ngực, mà nhổ bụi đất trong miệng, thất vọng nói:

- Hiếu ca, ta báo tên của ngươi ra, đối phương vẫn dám đâm ta, chính là tên này, đêm đó cùng Lâm Hiếu Hòa ném Lâm Hiếu Khang xuống biển, ta và A Tứ tận mắt chứng kiến.

Đống gạch không xa chỗ Liêu Kính Huyên trúng đạn ngã xuống đột nhiên sụp đổ ầm ầm theo những lời này, Diêu Xuân Hiếu với nửa khuôn mặt như đầu lâu bước ra từ trong đó, không để ý đến lời trêu chọc của A Thuận, mà đi đến cách ba bước từ chỗ Liêu Kính Huyên đã vứt súng, nằm rạp xuống đất, không đến gần kiểm tra xem đối phương sống chết thế nào, mà lại liên tiếp bắn thêm hai phát vào hai chân Liêu Kính Huyên, bắn đến mức Liêu Kính Huyên không nhịn được đau đớn, lăn lộn kêu thảm, mới lên tiếng nói:

- A Lục, súng pháp của ngươi có tiến bộ, phát súng vào chân trái vừa hay đánh vỡ xương đầu gối của tên này.

Hoàng Lục đứng dậy từ một đống gạch khác đi tới, không nói hai lời, trước tiên tháo hàm Liêu Kính Huyên, rồi cẩn thận kiểm tra những vũ khí như dao găm, súng giấu trên người hắn, cuối cùng xác định nếu băng bó kịp thời sẽ không chết người, mới nói với Diêu Xuân Hiếu:

- Hiếu thúc, các ngươi cùng người của Nhan Hùng thu dọn, ta về trước, mẹ kiếp, ta cứ tưởng người làm việc cho Lâm Hiếu Hòa ghê gớm lắm, loại hàng này, ở phố Áo Môn có chín cái mạng cũng đã chết thấu xương rồi.

- Đi đi đi.

Diêu Xuân Hiếu vừa nói vừa cùng A Thuận bị đâm đã đứng dậy cầm súng xoay người, bóp cò nhắm vào mấy thành viên công hội trước bàn rượu.

Nhan Hùng lúc này nắm chặt khẩu súng, từ từ bước xuống cầu thang từ tầng hai, vẻ mặt nghiêm nghị.

Một tràng súng nổ vang lên khi Hoàng Lục vừa quay người bước ra ngoài. Sau khi tiếng súng im bặt, Diêu Xuân Hiếu ném khẩu súng xuống cạnh xác một tên thuộc hạ của Liêu Kính Huyên mang đến, rồi nói với Nhan Hùng:

- Nhà họ Lâm thật vô nhân tính, công đoàn giúp công nhân đòi nợ, bọn chúng liền thuê người bắn chết thành viên công đoàn. May mà hai tên công nhân nghèo khổ chúng ta mạng lớn, sống sót được để làm chứng tố cáo hung thủ.

Bên ngoài, còi cảnh sát đã vang lên inh ỏi, hàng chục cảnh sát mặc sắc phục và thường phục do Nhan Hùng sắp xếp đang ùa đến đây.