← Quay lại trang sách

Chương 786 Thời nhật hạt táng, dư cập nhữ giai vong! (1)

Không thể tiếp tục nữa, nếu cứ làm tiếp sẽ gặp rắc rối to.

Lư Vinh Phương đặt tờ báo xuống, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm trọng, nói với Phan Quốc Dương đang ngồi đối diện, cúi đầu thưởng thức một chén canh nóng hổi.

Phan Quốc Dương nuốt ngụm canh trong miệng.

- Ta không sao cả, nhiều lắm cũng chỉ mười mấy vạn tài sản, khi mở cửa ngươi đã quyết định bán hết ở mức cao, giờ ngươi bảo rút lui thì rút lui thôi. Nhưng những tin tức đăng trên báo có liên quan gì đến chúng ta đâu? Dù Tống Thiên Diệu có đấu đá với nhà họ Lâm, chúng ta cũng chỉ nhân cơ hội kiếm chút tiền nhỏ mà thôi.

- Nhưng xem ra Tống Thiên Diệu cũng chỉ kiếm một khoản rồi rút lui, Mậu Dịch Triệu Phong không phải là công ty đầu tiên bán cổ phiếu sao? Với thủ đoạn hắn chuẩn bị, lần này hắn kiếm ít nhất cũng cả ngàn vạn, khổ nhất là những nhà đầu tư mới vội vàng mang tiền vào thị trường mấy ngày trước.

Lư Vinh Phương dùng đầu ngón tay trỏ gõ nhẹ lên tờ báo trên bàn, dường như không có hứng thú gì với bát canh gà đông trùng hạ thảo trước mặt.

- Hắn không thực sự bán hết đâu, không phải, chắc chắn không phải. Ngươi còn nhớ lúc ở Tiêm Sa Chủy Vịnh Đồng La không, ta nói ta biết tên đó đang nghĩ gì, rồi hào hứng kéo ngươi đi gặp hắn, chính là vì trên báo nói, sau Tết ở Tiêm Sa Chủy sẽ chuẩn bị lấn biển tạo đất.

- Liên quan gì đến một gã thương nhân tóc giả chứ, lấn biển tạo đất vốn là việc làm ăn của người Anh, đến lượt hắn chen vào sao? Huống chi hắn làm ăn với người Anh cái gì, dùng phế liệu tóc giả để lấp biển à?

Phan Quốc Dương nói không mấy để tâm.

- Huống chi lần này hắn kiếm được trên thị trường chứng khoán, có khi còn nhiều hơn cả bọn quỷ nước ngoài làm lấn biển tạo đất.

- Ngươi đợi chút, ta lật xem sổ ghi chép.

Lư Vinh Phương lấy ra một cuốn sổ từ túi xách của mình, trên đó chi chít chữ viết, thỉnh thoảng còn có những mẩu tin cắt từ báo dán lên. Những năm qua, số tiền tích lũy trong tay hắn đều là nhờ ghi chép lại những tin tức phát hiện trên các tờ báo vào sổ tay, rồi phân tích kỹ lưỡng trước khi quyết định ra tay mới kiếm được.

Lư Vinh Phương nghiêm túc tìm kiếm một lúc, mở ra một trang và nói.

- Tìm thấy rồi, lần lấn biển tạo đất ở Tiêm Sa Chủy này là mở rộng cho toàn Hồng Kông, không giống những lần trước, toàn là người Anh tự quyết định trong phòng kín ở Hồng Kông hội hoặc Mã hội, nghĩa là người Hoa cũng có cơ hội tham gia.

- Ôi, ngươi tin hết những gì trên báo à? Trên báo còn nói dưới sự cai trị của Anh quốc, Hồng Kông ai ai cũng an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm, kết quả vẫn có hàng chục hàng trăm vạn người chen chúc trong khu nhà gỗ, ngay cả việc tìm một miếng ngói che đầu, uống một ly nước sạch cũng không làm được? Người Anh ngu à, việc làm ăn béo bở như lấn biển tạo đất mà lại để người Trung Quốc tham gia? Chắc chắn chỉ là nói cho có, để các nước phương Tây nghĩ rằng Hồng Kông dưới sự cai trị của họ là thiên đường hạ giới, địa đàng trần gian thôi.

Phan Quốc Dương nghe Lư Vinh Phương nói xong, đảo mắt.

- Phương cô nương, trước đây ngươi đâu có tin lời trên báo đâu?

Lư Vinh Phương hiếm khi không cười cợt, nghiêm túc hỏi bạn thân.

- Trong mắt ngươi, Tống Thiên Diệu là người như thế nào?

Có thể trở thành bạn thân với Lư Vinh Phương, Phan Quốc Dương không phải là kẻ phá gia chi tử vô dụng. Hắn làm việc trong cơ quan chính phủ Hồng Kông, muốn có được một công việc nhàn hạ trong chính quyền thuộc địa Hồng Kông, ngoài việc nhà có tiền có quan hệ để thông đồng, quan trọng nhất vẫn phải có năng lực thực sự. Phan Quốc Dương trước đây từng lấy được bằng kép hành chính và chính trị tại Đại học Sydney.

- Cái quỷ gì vậy?

Phan Quốc Dương hồi tưởng lại những gì hắn đã thấy, đã nghe về Tống Thiên Diệu, nói với Lư Vinh Phương.

- Tống Thiên Diệu giống như là... giống như một con chó hoang không bao giờ biết no, vừa độc ác vừa hung dữ lại vừa ngu xuẩn. Cách nói này hơi thô lỗ, nhưng ta thấy rất đúng. Hắn đã rất giàu có, nhưng vẫn tham lam cực độ. Trước mặt hắn có một con voi to, hắn không nghĩ cách tránh né, mà lại muốn nuốt cả con voi vào bụng.

- Còn việc có làm bụng hắn nổ tung hay không, đối với hắn không quan trọng, miễn là nuốt được vào miệng là được. Vì thế dù phải đánh cược cả mạng sống cũng không tiếc. Đây chẳng phải là ngu xuẩn sao? Tiền không phải kiếm một lần là xong, nhưng mạng chỉ có một, trời không thể giúp hắn mãi được... Nhưng hắn như thế nào thì có liên quan gì đến chúng ta chứ, ngươi cũng chỉ là chạy theo hùa kiếm chút tiền lẻ mà thôi.

- Ta thấy ngươi chỉ nói đúng một phần.

Lư Vinh Phương gãi gãi sống mũi hơi ngứa, mở cuốn sổ ghi chép ra.

- Ta thấy hắn là một tên cờ bạc triệt để coi thương trường như sòng bạc, và có máu cờ bạc cực kỳ nặng. Trên con đường đi lên, hắn gần như lần nào cũng đánh cược sinh tử, không cho đối thủ đường sống, cũng không cho chính mình đường lui. Mục đích cuối cùng của hắn không phải muốn lợi dụng cổ phiếu của nhà họ Lâm để kiếm một khoản, mà là muốn lấy đất đai của nhà họ Lâm.

- Nhà họ Lâm có một ngọn núi Nga Đầu, nếu hắn lấy được vào tay, sẽ có thể hợp tác với người Anh lấp biển tạo đất. Một ngọn núi có thể cung cấp bao nhiêu đất đá cần thiết để lấp biển? Lý do người Anh lần này cho phép người Hoa tham gia vào việc lấp biển tạo đất, nói cho cùng là vì họ không lạc quan về triển vọng của Hồng Kông, lo ngại Trung Quốc sẽ dùng vũ lực thu hồi Hồng Kông sau khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc. Vì vậy những công ty lớn của Anh dùng dự án lấp biển để thu hút người Hoa tiếp quản, người Hoa bỏ vốn làm công trình, người Anh thì có thể bán công trình để thu tiền mặt, như vậy họ có thể chạy về Anh trước khi Trung Quốc dùng vũ lực thu hồi Hồng Kông.