Chương 787 Thời nhật hạt táng, dư cập nhữ giai vong! (2)
Còn Tống Thiên Diệu đánh cược vào việc Trung Quốc không thắng được trong chiến tranh Triều Tiên, hoặc nói cách khác, đánh cược rằng dù Trung Quốc có thắng trong chiến tranh Triều Tiên, cũng sẽ không điều quân đội đến thu hồi Hồng Kông bằng vũ lực. Hắn chuẩn bị hợp tác với người Anh, vừa lấp biển tạo đất vừa san phẳng núi Nga Đầu!
- Nếu thua cược, loại người như hắn cấu kết với người Anh, nói không chừng đến lúc đó sẽ bị Trung Quốc coi là Hán gian mà bắn bỏ.
Phan Quốc Dương nghe xong phân tích của Lư Vinh Phương, tặc lưỡi nói.
- Ngươi nói tin tức trên báo về việc nhà họ Lâm và cái gã buôn lậu cây cao su với An Lạc, là nhà họ Lâm đứng về phía Trung Quốc, còn Tống Thiên Diệu để cướp đoạt tài sản của nhà họ Lâm nên đã theo phe người Anh? Nếu đúng là vậy, thì đúng là đánh cược cả mạng sống, đến lúc thu hồi Hồng Kông, kết cục của hắn chắc chắn là phải chạy ra nước ngoài cùng bọn quỷ ngoại Anh.
Lư Vinh Phương vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói lại vô tình mang theo chút kích động.
- Nhưng nếu hắn thắng cược thì sao? Nếu Trung Quốc thật sự không dùng vũ lực thu hồi Hồng Kông, Tống Thiên Diệu có thể có cả một ngọn núi đá cát, để tham gia vào công trình lấp biển mà trước đây chỉ có người Anh độc quyền. Hắn đổ cả một ngọn núi xuống biển, ít nhất cũng có thể lấy được gần một nửa đất mới lấp.
- Còn nếu núi Nga Đầu bị san phẳng, lại có thể tạo ra bao nhiêu đất bằng phẳng, không phải chỉ một hai con phố, nếu núi Nga Đầu bị san phẳng, cũng có kích thước bằng bốn năm khu phố. Đến lúc đó đất đai trong tay hắn, không chỉ có danh hiệu vua đất người Hoa, e rằng ngoại trừ mấy công ty lớn của Anh, phần lớn các công ty bất động sản Anh ở Hồng Kông cũng phải chịu thua.
- Nhà họ Lâm từ khi Lâm Hi Chấn còn sống đã muốn khai thác núi Nga Đầu, nhưng chi phí để san phẳng núi Nga Đầu quá cao, nên mới bỏ dở. Nhưng lấp biển thì khác, nếu Tống Thiên Diệu có được công trình, ngày đêm dùng xe tải luân phiên chở đá núi đất cát đến Điểu Chủy Khẩu, vừa san phẳng đỉnh núi vừa lấp biển tạo đất một công đôi việc, lại còn tiết kiệm được rất nhiều chi phí.
Phan Quốc Dương nghe mà hai mắt sáng rực, quét sạch vẻ thờ ơ ban nãy, bị lời nói của Lư Vinh Phương khơi gợi hứng thú.
- Vậy đương nhiên là tiếp tục theo phong trào, giữ mối quan hệ tốt với Tống Thiên Diệu. Nếu tên đó thật sự chuẩn bị dời núi lấp biển, chúng ta không cần lấy đất, chỉ cần mở một công ty vận tải giúp hắn chở đá núi là kiếm bộn. Ta có bạn bè ở bộ phận vận hành của cảnh sát, có thể...
- Chính vì bây giờ ta đã nhìn thấu hắn, nên ta mới nói không thể tiếp tục làm ăn với hắn nữa. Nếu tiếp tục sẽ có người chết, dù có nhiều tiền đến đâu ta cũng không kiếm.
Lư Vinh Phương ngả người ra ghế, giọng điệu kích động biến mất, trở lại vẻ mệt mỏi nói.
- Hiện giờ những tin tức nhỏ nhặt trên báo, đằng sau đã không biết bao nhiêu người chết rồi. Bây giờ đã đến lúc hai bên đánh nhau đến đỏ mắt, nếu tiếp tục dính vào, làm sao ngươi biết Tống Thiên Diệu có thể sẽ không đưa hai tên tiểu tốt như chúng ta đi làm bia đỡ đạn? Không chỉ chúng ta không dính vào nữa, rút lui, ta còn phải nhắc nhở Xuân muội một tiếng, đừng nghĩ đến chuyện thuận lợi tứ bề, tìm cơ hội giữa Tống Thiên Diệu và nhà họ Lâm. Dù đầu óc muội ấy có thông minh đến mấy, cũng chưa chắc đã đoán được suy nghĩ của kẻ như Tống Thiên Diệu.
- Người khác đoán không ra, nhưng ngươi lại đoán được hết?
Phan Quốc Dương cười hì hì nói.
- Lần trước Xuân muội nói chuyện với Tống Thiên Diệu, hai chúng ta như hai tên ngốc vậy, ta thấy Xuân muội không cần ngươi nhắc nhở đâu.
- Đã đến lúc hai quân khai chiến rồi, thêm vào đó lúc đầu có thư nặc danh nhắc nhở ta, lại còn phải tính cả thời gian gần đây quan hệ với Tống Thiên Diệu không xa lắm, hơn nữa ngươi và ta coi như người ngoài cuộc, tất cả những yếu tố đó cộng lại mới thực sự đoán ra được đến bây giờ. Nếu ngươi ở trong cuộc, giống như nhà họ Lâm vậy, có tâm trí đâu mà đoán mục đích cuối cùng của Tống Thiên Diệu là trở thành địa vương Hồng Kông? Sớm đã bị Tống Thiên Diệu nuốt chửng không còn xương cốt rồi. Đi thôi, ngươi giúp ta lái xe.
Lư Vinh Khang thu dọn tờ báo, sổ ghi chép trên bàn, chuẩn bị gọi tiểu nhị vào tính tiền.
Phan Quốc Dương cười hì hì nói.
- Ta là bạn ngươi, không phải người hầu của ngươi, suốt ngày sai bảo. Không bằng thế này, ngươi giới thiệu Xuân muội cho ta, sau khi ta làm em rể ngươi, mỗi ngày giúp ngươi lái xe cũng không có lời oán thán.
- Ôi, ngươi tự nói đấy, trước mặt Xuân muội ngươi giống như một tên ngốc vậy, còn muốn ếch ngồi đáy giếng ăn thịt thiên nga. Này, đây có một đồng, coi như ta mời ngươi.
Lư Vinh Phương lấy tiền chuẩn bị tính tiền, nghe Phan Quốc Dương nói vậy, tiện tay ném một đồng về phía hắn.
Phan Quốc Dương không hiểu nói.
- Sao lại đưa ta một đồng, mời ta cái gì?
- Mời ngươi ra ngoài đường tìm một con gà ba vị ngực to dùng một đồng qua qua cơn nghiền, tránh tinh trùng lên não.
...
- Phu nhân, ta đã nhờ Tôn sư phụ ở phòng tài xế lén lút đến bệnh viện, bản thân lại nhờ đồng hương là cảnh sát giúp dò la tin tức.
Tĩnh tỷ, người hầu đã theo bên cạnh Trịnh Thụy Liên bảy năm, đẩy cửa phòng, trước tiên xoay người nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai đến gần, mới cẩn thận đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Trịnh Thụy Liên đang dựa vào giường nghỉ ngơi, hạ thấp giọng nói.