Chương 801 Đốt lửa (1)
Hắn từ từ đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi linh đường, khi rời đi, hắn quay đầu nhìn lại một cái.
Trong linh đường, mọi người như tượng gỗ tượng đất, đứng như trời trồng, chỉ có từng mảnh tro giấy đã cháy hết, vẫn đang bay lơ lửng trong không trung.
Những mảnh tro giấy đó, giống như Lâm gia, rực rỡ huy hoàng, thoáng chốc qua đi, chỉ còn lại tan tác, rơi rụng thành bụi.
...
- Thay ta gửi lời hỏi thăm đến Hiền ca, Hoàng bá, Quyền ca, đây là chút lòng thành, để các huynh đệ giúp sức lấy đi uống trà.
Tống Thiên Diệu nhận lấy một chiếc túi giấy bò từ Kỷ Văn Minh đưa từ bên cạnh, trao cho gã đàn ông lùn mập đối diện.
Tên hán tử này là thuộc hạ của Quá Hà Tốt Lý Quyền, bất kể là đi đập phá đường khẩu của Hòa Quần Anh, giết Bả Thông, hay tối nay đi theo Trần Thái để châm ngòi nhắm vào Hòa An Lạc, những người từ Ma Cao sang đều do tên hán tử có biệt danh Bát Tử Căn này phụ trách điều động.
Tuy nhiên Tống Thiên Diệu thực ra không cần phải tiếp xúc trực tiếp với loại người như Bát Tử Căn, Diêu Xuân Hiếu hoặc Hoàng Lục đi sắp xếp những việc này đều được, không cần hắn đích thân ra mặt. Lần này Bát Tử Căn cố ý đến nhà Tống Thiên Diệu ở phố Thái Hòa, chủ yếu là vì việc Tống Thiên Diệu nhờ Phúc Nghĩa Hưng và Lý Quyền giúp điều tra trong phạm vi Hồng Kông - Ma Cao đã có manh mối.
- Người phụ nữ này đã chết từ lâu rồi, không biết có phải là người mà Tống tiên sinh muốn tìm không. Quyền ca nhờ người của Cục Y tế Ma Cao giúp tra cứu sổ đăng ký kỹ nữ Ma Cao trước đây, lại bắt cả nhà chủ nhà chứa đó, Quyền ca gọi chủ nhà chứa đến tự mình hỏi chuyện, mụ tú bà cũng bị tra tấn, đánh ngất đánh tỉnh mấy lần, hỏi liên tục năm lần, lời khai đều khớp nhau, chứng minh người phụ nữ này bị Hòa An Lạc bán sang Ma Cao, sau đó do chủ nhà chứa sắp xếp, bán sang Java. Nghe nói đến Java chưa được bao lâu, bên đó nhà chứa canh giữ không nghiêm, người phụ nữ này đã tìm được cơ hội tự treo cổ.
Bát Tử Căn không vội nhận túi giấy Tống Thiên Diệu đưa tới, mà cẩn thận lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, tờ giấy đã hơi giòn và ngả vàng có dán một tấm ảnh, là bảng đăng ký kỹ nữ Ma Cao, góc dưới bên trái còn in dấu của Cục Y tế Ma Cao năm đó.
Tống Thiên Diệu cầm tờ giấy này xem qua, đường nét gương mặt người phụ nữ khá giống Lâm Dư Tĩnh.
- Người nào của Hòa An Lạc làm chuyện này năm đó?
Đưa tờ giấy này cho Kỷ Văn Minh bên cạnh cất giữ, Tống Thiên Diệu tiếp tục hỏi Bát Tử Căn.
Bát Tử Căn lắc đầu.
- Là người của Tô Văn Đình thuộc Hòa An Lạc làm. Quyền ca thấy chủ nhà chứa bị dọa đến phát điên, cuối cùng ngay cả nói cũng không nói được nữa, nên trực tiếp không cho hắn về đất liền nữa, ném cả nhà hắn xuống biển cho cá ăn, tiện thể thu luôn nhà chứa của hắn. À phải rồi, Quyền ca nói tháng sau nhà chứa sẽ mở cửa lại, nếu Tống tiên sinh có thời gian, nhất định phải đến uống rượu cho nể mặt.
- Cảm ơn Quyền ca, đến lúc đó dù tôi không có thời gian, cũng nhất định sẽ gửi một phần tâm ý đến, chúc hắn làm ăn phát đạt.
Tống Thiên Diệu lại đưa túi giấy qua, nói với Bát Tử Căn.
- Tối nay ngươi còn phải dẫn người đi làm việc, ta không giữ ngươi ngồi lâu, thay ta nói một tiếng vất vả với các huynh đệ làm việc.
Bát Tử Căn nhận lấy túi giấy lắc lắc, cười hài lòng cúi người chào Tống Thiên Diệu.
- Tống tiên sinh, ta đi trước.
Diêu Xuân Hiếu đang dựa khung cửa cũng thuận thế đứng thẳng người, vỗ vai Bát Tử Căn.
- Ta tiễn ngươi ra cửa.
Đợi Bát Tử Căn và Diêu Xuân Hiếu hai người rời đi, trong phòng khách tầng bốn này chỉ còn lại Tống Thiên Diệu và Kỷ Văn Minh, Kỷ Văn Minh khẽ lên tiếng bên cạnh.
- Tống tiên sinh, có tờ giấy này xuất hiện ở tòa án...
- Đừng dùng tờ giấy này, nhà họ Lâm không cần thể diện, nhưng tam thẩm và em gái của ta còn cần, nhà họ Tống còn cần, không thể để người già đã qua đời nhiều năm mất đi thể diện.
Tống Thiên Diệu quay người lại, trong ánh mắt mang theo sự phẫn nộ, cánh mũi hơi phồng, môi mím chặt.
- Đại phu nhân nhà họ Lâm không thể tự mình đi gặp Tô Văn Đình, cũng không thể dùng chuyện này làm bẩn tay hai đứa con trai ruột, mà lúc đó Lâm Hiếu Tắc vừa mới về Hồng Kông, còn chưa thể tiếp quản mối quan hệ với Hòa An Lạc không thể để lộ ra ánh sáng. Trong nhà họ Lâm, từ lúc đầu đã đi theo bên cạnh Lâm Hi Chấn, phụ trách xử lý những việc này, và người giỏi giang nhất là...
- Lâm Hiếu Hiệp? Hắn sẽ nghe lời đại phu nhân làm chuyện này sao?
Trong giọng nói của Kỷ Văn Minh cũng có chút xót xa.
Tống Thiên Diệu khẽ nhướng mày:
- Ngày xưa khác bây giờ, lúc đó ngay cả số phận của mẹ ruột hắn cũng nằm trong tay đại phu nhân nắm quyền họ Lâm. Dám có bất mãn, cả mẹ ruột hắn cũng bị bán đi, mẹ ruột mình với mẹ người khác ai quan trọng hơn? Chẳng qua Lâm Hiếu Hiệp là đồ khốn, khi xưa tam thẩm kết hôn với tam thúc, hắn còn chạy đến lộ mặt với tư cách người nhà tam thẩm. Những năm qua, tam thẩm cũng nhiều lần nói Lâm Hiếu Hợp đối xử tốt nhất với mẹ con họ, trước mặt làm người sau lưng làm quỷ, ban đêm hắn không sợ mẹ tam thẩm hóa thành ác quỷ tìm hắn sao?
- A Diệu, bên ngoài có người tên Lôi đản tử nói muốn gặp ngươi...
Diêu Xuân Hiếu vừa tiễn Tống Bát Tử đi không lâu đã quay lại, nói với Tống Thiên Diệu ở cửa.