Chương 802 Đốt lửa (2)
Tống Thiên Diệu thu xếp tâm tình, mỉm cười với Diêu Xuân Hiếu.
- Phiền Hiếu thúc, mời hắn lên đây.
Tuy Lôi đản tử đã thay một bộ tây phục, nhưng trên người vẫn còn thoang thoảng mùi tanh của biển và mùi mồ hôi. Luật sư Kỷ thấy đối phương vào, nói với Tống Thiên Diệu:
- Vậy ta về văn phòng luật sư trước.
- Cảm ơn luật sư Kỷ.
Tống Thiên Diệu đợi Kỷ Văn Minh rời đi, tự mình kéo hai cái ghế, nói với Lôi đản tử.
- Ngồi đi.
Lôi đản tử đảo mắt nhìn căn phòng đơn sơ rồi nói.
- Kiếm nhiều tiền như vậy mà nhà cửa đơn giản thế này, sao không tìm mấy bức tranh chữ của danh nhân, đồ cổ gì đó?
- Đây là phòng Hiếu thúc họ ở, ta rất ít khi đến.
Tống Thiên Diệu lấy từ tủ trong phòng khách ra một cái túi da căng phồng, quay người đưa cho Lôi đản tử vừa ngồi xuống.
- Cho ngươi đây, ba trăm vạn lần trước ngươi gửi đến xưởng.
- Ôi, keo kiệt quá, cho ngươi mượn ba trăm vạn, trả lại vẫn là ba trăm vạn.
Lôi đản tử không nhận túi da.
- Thôi vậy, lô hàng ta vận đến Thâm Quyến kiếm được giá tốt, ta còn định tìm ngươi chia tiền, ba trăm vạn này ngươi giữ lấy, ta không chia ngươi tiền lô hàng đó nữa.
Tống Thiên Diệu cũng không khách sáo nữa, ném túi da xuống dưới chân rồi ngồi xuống ghế.
- Quan hệ với người Anh không tệ, lại cưới vợ người Anh, giờ lại lấy được đất của họ Lâm, có phải chuẩn bị làm ăn bất động sản sau này không?
Lôi đản tử lấy thuốc lá đưa cho Tống Thiên Diệu một điếu.
- Dừng lại nghỉ ngơi đi, nhìn ngươi sắp già hơn cả ta suốt ngày bị gió thổi sóng đánh rồi.
Tống Thiên Diệu nhận điếu thuốc, tựa đầu vào lưng ghế, nghiêng mặt nhìn Lôi Anh Đông.
- Ta không hứng thú lắm với kinh doanh bất động sản hiện nay, người nghèo quá nhiều, cho thuê không được, bán thì chỉ có thể bán cả tòa, lẽ nào ta xây nhà để tự ở? Huống chi bây giờ bên ngoài đều biết ta nắm giữ quỷ lão, quỷ lão nhìn chung bi quan về bất động sản Hồng Kông, ta lại vội vàng nhảy ra lấy tiền làm ăn bất động sản, quỷ lão đâu phải chó ngốc, lẽ nào không nghi ngờ ta đi dây? Từ từ thôi, không thể gấp được, huống chi kinh doanh bất động sản vốn quay vòng chậm, ta đáng lẽ nên tìm thêm một con đường tài chính ổn định để đảm bảo cơm áo.
- Không làm bất động sản?
Lôi Anh Đông sững người.
- Không vội làm bất động sản, bây giờ ngươi...
Hắn đột nhiên nhìn quanh bốn phía, hạ thấp giọng nói với Tống Thiên Diệu.
- Ta lại rất hứng thú làm bất động sản.
- Có người cho ngươi viên thuốc an tâm à?
Tống Thiên Diệu nhìn bộ dạng thận trọng của Lôi Anh Đông, rót nước đưa cho đối phương, cười trêu chọc.
Lôi Anh Đông nhận cốc nước, ngồi thẳng lại.
- Uống hay không cũng chẳng sao, lẽ nào cả đời phiêu bạt trên biển?
- Ta có một thuộc hạ tên là Sư Gia Huy, hắn đã gợi ý cho ta một ý tưởng. Hiện tại dù ta có cầm tiền đi làm bất cứ ngành nghề nào ở Hồng Kông, mọi người cũng sẽ nhíu mày, coi ta như một con chó hoang đói khát không kén cá chọn canh. Chi bằng đi kiếm tiền của người Nhật. Gần đây người Nhật rất giàu có. Ta đã hỏi cô thư ký biết tiếng Nhật của hắn, Nhật Bản giáp ranh với Triều Tiên, hiện đã trở thành căn cứ hậu phương lý tưởng của Mỹ.
- Hai bên đường sắt quốc gia của Nhật, mỗi ngày đều có vô số nhà máy mọc lên không ngừng, tất cả đều để đáp ứng các đơn đặt hàng vật tư quân sự liên tục từ Mỹ. Báo chí Nhật thậm chí còn đăng lời tuyên bố hùng hồn rằng 'Toàn Nhật Bản không còn một người thất nghiệp nghèo khó nào', quét sạch bầu không khí ảm đạm sau thất bại trong chiến tranh.
Tống Thiên Diệu cười với Lôi Anh Đông.
- Nói ra ngươi có thể không tin, Sư Gia Huy chỉ nhờ thành viên đoàn sĩ quan trao đổi của quân đội Anh đóng tại Hồng Kông giới thiệu với người phụ trách hậu cần của căn cứ quân đội Mỹ, đã giành được đơn đặt hàng quần áo từ hơn mười căn cứ quân đội Mỹ ở Okinawa, sau đó chạy đi các căn cứ quân đội Mỹ khác ở Đông Nam Á một vòng, con số này đã tăng lên hơn ba mươi, tổng giá trị đơn hàng một năm hơn 60 triệu đô la Hồng Kông. Loại bỏ chi phí nhân công và các khoản chi tiêu khác, ngươi đoán tên khốn này lãi ròng được bao nhiêu?
- Ít nhất cũng phải lãi hai thành chứ?
Lôi Anh Đông đã bị Tống Thiên Diệu nói động lòng, chuẩn bị đi tàu sang Nhật kiếm sống.
Tống Thiên Diệu giơ bốn ngón tay.
- Chưa đến 4 triệu đô la Hồng Kông.
- Phụt...
Lôi Anh Đông vừa uống ngụm trà vào miệng đã phun ra.
- Hơn 60 triệu mà chỉ lãi chưa đến 4 triệu sao?
- Chính vì lợi nhuận mỏng bán nhiều, tên khốn này mới không cần hối lộ mà vẫn có thể dễ dàng giành được đơn hàng từ nhiều căn cứ như vậy. Ngay cả người Nhật địa phương cũng không thể đưa ra mức giá thấp như thế, nhưng Hồng Kông có thể, bởi vì Hồng Kông có nhiều người nghèo, giá nhân công thấp. Còn lương của một phụ nữ Nhật hiện nay còn cao hơn nhiều so với lương của một người đàn ông trưởng thành ở Hồng Kông. Nhật Bản thiếu người, Hồng Kông thì không.
Lôi Anh Đông nhìn về phía Tống Thiên Diệu.
- Vậy ngươi định tự mình đi làm ăn trong ngành may mặc? Chạy đi kiếm tiền của người Mỹ?
- Kiếm tiền của người Mỹ, cướp công việc của người Nhật thì làm được bao lâu? Dĩ nhiên là thấy người Nhật bây giờ có tiền, đi Nhật kiếm tiền trong túi họ, giống như một con muỗi, bám vào con voi từ từ hút máu, rồi phát triển, rồi mở rộng, rồi lại phát triển, rồi lại mở rộng. Đến khi họ phản ứng lại thì con muỗi này đã trở thành một phần cơ thể của con voi rồi.
Tống Thiên Diệu nhìn Lôi Anh Đông.
- Ngươi có hứng thú thử mấy em gái Nhật không?
Lôi Anh Đông lập tức lắc đầu.