← Quay lại trang sách

Chương 835 Ta không hận Nhật Bản

Tân Dân Bảo Bát hơi ngạc nhiên về sự hiểu biết của Tống Thiên Diệu đối với lý tưởng của mình, nhưng chỉ một lúc sau lại đưa ra câu hỏi có vẻ hơi ngớ ngẩn.

- Ta nhắc nhở ngươi, Tống tiên sinh, Nhật Bản có rất nhiều công ty bách hóa, nhưng đa số người dân Nhật bình thường không thể thường xuyên tiêu dùng ở đó, hơn nữa thái độ phục vụ của các công ty bách hóa cũng rất tốt, tình trạng ta nói chỉ tồn tại ở các cửa hàng vừa và nhỏ.

Tống Thiên Diệu hơi phấn khích nói với Tân Dân Bảo Bát về ý tưởng của mình.

- Nếu ta mở một công ty bách hóa phục vụ người dân bình thường thì sao? Giá cả sẽ thấp nhất, thái độ tốt hơn cả những công ty bách hóa cao cấp, đồng thời sản xuất thương hiệu riêng, chẳng hạn như xà phòng, gia vị... trên kệ hàng hoàn toàn có thể xây dựng nhà máy chế biến nhỏ để sản xuất, loại bỏ các phương thức bán hàng khác, chỉ cung cấp cho công ty bách hóa của ta với giá thành, ta bán ra với giá thấp nhất, trong khi nhà máy có thể tuyển dụng người địa phương làm việc, ngươi thấy thế nào? Ta nghĩ đây mới là điều thương nhân nên làm, không nên chỉ kiếm tiền cho bản thân, mà là để những người khác trong khu vực cũng có thu nhập, đây mới là đạo đức kinh doanh. Hơn nữa, một phần lợi nhuận kiếm được nên dùng vào các hoạt động công ích địa phương, như trường học, bệnh viện... điều này cũng có thể nâng cao thương hiệu và sự công nhận của công ty.

- Ta nghĩ lý tưởng này của ngươi sẽ khiến nhiều khu vực ở Nhật Bản mời gọi ngươi, tuy nhiên ý tưởng này đòi hỏi đầu tư lớn, và lợi nhuận sẽ chậm, nhưng nếu thành công, rất dễ trở thành lựa chọn hàng đầu trong lòng người dân địa phương.

Tân Dân Bảo Bát cảm thán nói.

- Tống tiên sinh, thật hiếm có, là một người Hoa trẻ tuổi ở Hồng Kông, ngươi không có bất kỳ thành kiến nào với Nhật Bản, thậm chí còn lạc quan hơn cả thương nhân Nhật Bản về sự phát triển kinh tế Nhật Bản, và sẵn sàng nỗ lực vì điều đó.

- Ngươi có thể giới thiệu cho ta một số tài liệu về các khu vực kinh tế hơi chậm phát triển ở Nhật Bản không? Ta không có ý định cạnh tranh với những công ty bách hóa cao cấp ở các thành phố lớn.

Tống Thiên Diệu do dự một chút, nói với Tân Dân Bảo Bát.

- Ta không hề có bất kỳ thù hận nào với Nhật Bản, chiến tranh đã qua rồi, phải không, Nhật Bản cũng là nạn nhân, và nỗi đau này sẽ còn kéo dài.

...

- Làm gì vậy? Ngươi không nhận ra ta sao?

Tống Thiên Diệu duỗi người trên ghế sofa, hỏi sư gia Huy đang nhìn chằm chằm vào hắn nhưng không dám mở miệng bên cạnh.

Sư gia Huy ra hiệu cho Ngụy Mỹ Hiền đi ra ngoài trước. Lúc này trên mặt Ngụy Mỹ Hiền đã viết đầy chữ “Tống Thiên Diệu là tên Hán gian”, cô liếc nhìn Tống Thiên Diệu rồi bước ra khỏi phòng.

- Tống thư ký, làm ăn ở Nhật Bản, ngươi không phải nói muốn kiếm tiền của người Nhật sao? Bây giờ nghe nói, vừa xây nhà máy, vừa thuê công nhân Nhật, lương công nhân Nhật rất cao, cần gì phải tiện nghi cho bọn họ, ở Hồng Kông nhân công lại rẻ, chỉ cần vận chuyển hàng đến Nhật bán là được rồi?

Tống Thiên Diệu cười nhìn sư gia Huy.

- Ngươi có căm thù người Nhật không?

- Căm thù, đương nhiên là căm thù, người Nhật đánh tới Hồng Kông, ta có một người anh bị bắt đi làm khuân vác, bị hành hạ đến chết mà không nhận được một xu tiền công nào.

Sư gia Huy thật thà nói.

- Ta cũng căm thù, chẳng lẽ ta mang theo vài khẩu súng, đến Nhật Bản tàn sát một trận, để báo thù cho người Trung Quốc đã chết? Như vậy chỉ có thể giết được mấy tên Nhật Bản?

- Nhưng cũng không cần vừa xây nhà máy, vừa thuê công nhân, còn phải giúp bọn họ xây trường học, xây bệnh viện, quá phóng đại như vậy chứ?

Sư gia Huy gãi đầu, hắn hầu như không bao giờ tức giận, nhưng sau khi Ngụy Mỹ Hiền trở về khách sạn kể lại cuộc đối thoại hôm nay giữa Tống Thiên Diệu và người Nhật, sư gia Huy cảm thấy nếu lão bản của mình thực sự làm như vậy, e rằng sau khi trở về Hồng Kông, sẽ bị người Trung Quốc dùng nước bọt nhấn chết mất.

- Ta sẽ xây nhà máy pin ở vùng nông nghiệp phát triển của Nhật Bản, xây nhà máy xà phòng, nhà máy gia vị ở vùng ngư nghiệp phát triển, để người ở đó có thể mua được hàng hóa giá rẻ, còn có thể làm việc trong nhà máy kiếm lương, ta còn muốn giúp bọn họ xây trường học, xây bệnh viện, khiến bọn họ đều rất hài lòng, như vậy có tính là Hán gian không?

- Đương nhiên là tính.

Sắc mặt sư gia Huy trở nên khó coi.

Tống Thiên Diệu tự châm một điếu thuốc, nói với sư gia Huy.

- Hút thuốc có hại cho sức khỏe, ngươi hút một điếu có chết không?

- Không.

Sư gia Huy cúi đầu nói.

- Tống thư ký, nếu ngươi thực sự muốn giúp Nhật Bản...

- Nhưng nếu ngươi cứ hút liên tục không ngừng, có phải chắc chắn sẽ chết không?

Tống Thiên Diệu ngắt lời sư gia Huy, vẫn kẹp điếu thuốc hỏi hắn.

- Sẽ.

- Đúng rồi, ngươi thực sự nghĩ ta tiện nghi cho người Nhật, mở nhà máy giúp bọn họ trả lương? Ta mở nhà máy pin, mỗi năm gây ra ba năm lần rò rỉ thủy ngân, có thể phá hủy hàng chục hecta đất canh tác của bọn họ, sau này bọn họ mỗi ngày đều ăn lương thực trồng trên những mảnh đất độc hại đó, giống như hút thuốc vậy, ta đổ hàng tấn hóa chất độc hại vào vùng biển phát triển ngư nghiệp, cá ăn phải độc, người Nhật ăn cá, chất độc sẽ từ từ nảy mầm, lớn mạnh trong cơ thể con người, vài chục năm sau, dù đoạn tử tuyệt tôn hay bảy lỗ chảy máu cũng chẳng liên quan gì đến ta? Hiểu chưa? Vừa kiếm tiền của người Nhật, vừa thắt chặt quan hệ với bọn họ, vừa đầu độc bọn họ, khiến bọn họ vui vẻ lên đường, ta có tính là Hán gian không?

- Nhưng nếu bị phát hiện thì sao?

Sư gia Huy nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.