Chương 842 Dặn dò
Tống Thiên Diệu biết tin Lôi Anh Đông đánh chìm một chiếc tàu khi đang chơi golf cùng Mạch Cảnh Đào.
Mạch Cảnh Đào vung gậy mạnh, đánh bóng lên green, quay đầu cười nói với Tống Thiên Diệu.
- Tống tiên sinh, thương nhân Trung Quốc nhàn nhã như ngươi rất hiếm thấy.
Tống Thiên Diệu đưa gậy golf cho cậu bé caddy bên cạnh, tự mình đi đến dưới ô che nắng, rót hai ly rượu sâm panh đã ướp lạnh, đưa cho Mạch Cảnh Đào.
- Trong mắt cục trưởng Mạch, thương nhân Trung Quốc là như thế nào?
- Cần cù, rất cần cù, ngoài một số bữa tiệc ra, rất hiếm khi sắp xếp thời gian để chơi golf như ngươi.
Mạch Cảnh Đào nhận ly rượu Tống Thiên Diệu đưa, nói với Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu thở ra.
- Ta thấy không cần thiết phải làm cho mình quá mệt mỏi, giai đoạn đầu lập kế hoạch, xác định mục tiêu, sau đó có thể giao cho người bên cạnh thực hiện, còn ta lúc này, nên cùng những người có thế lực chơi golf, uống rượu.
- À phải rồi, cục trưởng Mạch.
Tống Thiên Diệu giơ ly rượu ra hiệu.
- Vì vận may của ngươi, nào chúc một ly.
Mạc Cảnh Đào và Tống Thiên Diệu chạm ly rượu.
- Cảm ơn, ta quả thật rất may mắn.
Trợ lý của Mạc Cảnh Đào từ xa đi tới, Tống Thiên Diệu lùi lại một chút, trợ lý ghé sát tai Mạc Cảnh Đào nói vài câu.
Mạc Cảnh Đào đặt ly rượu xuống, nói với Tống Thiên Diệu.
- Xem ra không thể uống rượu nghỉ giữa hiệp được, phải để rượu đến cuối cùng. Eo biển Đài Loan có một tàu hàng đăng ký ở Hồng Kông bị ngư lôi đánh chìm. Thương nhân, Tống tiên sinh, thương nhân và thương nhân có khác nhau, ta thích những thương nhân chính trực như ngươi, ghét những kẻ tham lam phi pháp. Lần sau gặp lại, có lẽ ngươi nên luyện tập kỹ thuật vung gậy, lần sau ta sẽ không nhường nữa đâu.
Tống Thiên Diệu nhìn về phía Cửu Văn Long ở xa, vẫy tay gọi, Cửu Văn Long nhanh chóng bước tới.
- Tống tiên sinh.
- Điều tra xem con tàu nào bị đánh chìm.
Tống Thiên Diệu cúi đầu châm thuốc rồi lên tiếng dặn dò.
- Chắc là Lôi đản tử, Chử Hiếu Tín nói với ta rằng tên đó mới mua thêm hai chiếc tàu biển nhỏ, ta kiếm được chút tiền, khiến hắn bị kích động.
Cửu Văn Long ngẩn người.
- Làm sao... làm sao điều tra ra?
Tống Thiên Diệu ngẩng đầu, đánh giá Cửu Văn Long.
- Đi thôi, ngươi nhớ giúp ta gọi điện, bảo Lục ca từ Ma Cao về, chuyện này ngươi không rành, nhưng Lục ca thì rành.
Khi trở về biệt thự, Angie Perlis đang cho thợ chụp ảnh chụp hình bên trong biệt thự, hai nữ hầu người Nga trắng đang cười tươi trước ống kính.
Gần đây Angie Perlis đã chụp rất nhiều ảnh, chuẩn bị khi về Anh gặp gia đình cùng Tống Thiên Diệu, sẽ kể cho họ biết về cuộc sống hiện tại của mình ở Hồng Kông.
- Đã đặt vé máy bay chưa?
Tống Thiên Diệu ôm lấy Angie Perlis, nhẹ nhàng hôn lên má nàng và hỏi.
Cửu Văn Long đi đến bên điện thoại trong phòng khách để gọi điện.
Angie Perlis nhún vai.
- Đương nhiên rồi, máy bay ngày kia, phu nhân Bess và hai đứa con sẽ đi cùng chúng ta. À, ngày mai con gái nuôi của ngươi sẽ làm lễ rửa tội, phu nhân Bess, Thạch Trí Ích sẽ làm mẹ đỡ đầu, cha đỡ đầu, hiệu trưởng danh dự và một số giám đốc của trường nữ sinh Bạt Tú cũng nhận được lời mời.
- Đôi khi tình yêu của chúng ta cũng có vẻ nhàm chán nhỉ, ta nói hết cả rồi, ngươi chỉ có thể nói là làm tốt lắm.
Tống Thiên Diệu ôm eo Angie Perlis, cùng cô xem thợ chụp ảnh.
- Tiểu Tú đâu.
- Ở cửa hàng bách hóa Lane Crawford, đang mua quần áo.
- Ngày mai thuê cả một khách sạn, mời tất cả học sinh và phụ huynh trường của Tiểu Tú đến dự tiệc và party, ngươi không cần phô trương, đừng để bất kỳ khách nào cảm thấy không thoải mái.
- Lại là cách dệt mạng lưới quan hệ như con nhện của ngươi sao?
Angie Perlis nhăn cái mũi đáng yêu.
- Ngay cả lễ rửa tội của con gái nuôi, ngươi cũng muốn lợi dụng sao?
- Ngày mai ta sẽ không xuất hiện đâu, Thạch Trí Ích và phu nhân Bess sẽ đến chủ trì, đây là cơ hội để họ thể hiện sức hấp dẫn. Ngày mai ngươi sẽ đi mua quà cùng ta, sau đó tối hai đứa mình cùng thưởng thức bữa tối lãng mạn.
Cửu Văn Long bên kia đã gác máy.
- Tống tiên sinh, Lục ca nói hai tiếng nữa sẽ đến đây.
- Ngươi định để Hoàng Lục đi Anh cùng chúng ta sao?
Angie Perlis quay người, nhìn chằm chằm Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu lắc đầu.
- Không, hắn không đi, chỉ có hai chúng ta, đã nói rồi mà, mang tiền đến, mua nhanh tất cả danh hiệu có thể mua được bằng tiền ở London, in lên danh thiếp của chúng ta, rồi mới đi gặp bố mẹ ngươi.
Hoàng Lục khập khiễng bước vào biệt thự, thấy hai nữ hầu người Nga trắng mặc đồng phục, mắt sáng rực, cười nói với Tống Thiên Diệu đang ngồi trên sofa đọc báo:
- Lão bản quả nhiên thương người nhất, biết ta ở Ma Cao không gặp được hàng ngon, nên là chuẩn bị...
- Đàn bà Tây, ngươi ba chân còn chưa chắc thỏa mãn nổi, giờ què một chân, ta sợ ngươi chết sớm mất.
Tống Thiên Diệu vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói.
Hoàng Lục ngồi lại gần, nói nhỏ.
- Lôi đản tử lần này thua lỗ nặng, chiếc thuyền chở thuốc bị thủy lôi đánh chìm, may mà hắn ở trên một chiếc thuyền khác nên thoát chết. Tin tức ta điều tra được ở Ma Cao, Hà tiên sinh đã phái người đi đón hắn và chiếc thuyền còn lại về Ma Cao.
- Ai làm vậy?
Tống Thiên Diệu hỏi.
Hoàng Lục lắc đầu.