← Quay lại trang sách

Chương 843 Trở về Hồng Kông (1)

Ngay cả Hạ tiên sinh cũng không dám chắc. Eo biển Đài Loan rất kỳ lạ, thủy lôi được bố trí hàng ngàn hàng vạn, nhưng chỉ nổ vài lần. Những ngày trước, những tàu buôn đi Triều Tiên đều như mọc thêm mấy cặp mắt, nhìn rõ vị trí thủy lôi. Ngoại trừ những đại lão chạy tàu biển ở Hồng Kông Ma Cao, ngay cả Hà tiên sinh cũng dễ dàng bị những người Quốc dân đảng Đài Loan không nể mặt.

- Người còn sống là tốt rồi. Ta phải đi Anh một tháng, ngươi thay ta tìm người đó ra.

- Lôi đản tử bỏ ra 3 triệu, mua lão bản giúp hắn hôm nay, thật đáng giá.

Hoàng Lục cầm quả táo trên bàn trà cắn một miếng, nói không rõ ràng.

Tống Thiên Diệu nhìn Hoàng Lục cười.

- Nói dối nịnh ta, có thể đừng miễn cưỡng như vậy không?

- Ta đâu thể nói, lão bản có phải lại có ý đồ gì khác không?

Hoàng Lục cười hì hì nói.

Tống Thiên Diệu vừa lắc tờ báo vừa nói.

- Hồng Kông đâu phải toàn người mù, xảy ra chuyện này, mọi người đều sẽ có phản ứng. Hồng Kông đông người, Thượng Hải nhiều tiền, hai bên vốn đã không ưa nhau, rất có thể đây sẽ trở thành ngòi nổ. Bất kể quan hệ của Lôi đản tử với ta thế nào, ít nhất phải làm rõ toàn bộ sự việc trước, tránh bị động khi bị cuốn vào.

- Nếu là một nhóm người Thượng Hải lên kế hoạch chuyện này thì sao?

- Không thể nào, người Thượng Hải không ngu đến thế, có nhiều tiền như vậy, làm chuyện mất mặt này làm gì? Đổi lại là ngươi, giờ thân giá trăm vạn, có đi gây chuyện đổ máu với một gã bán hàng rong không?

- Ta thân giá trăm vạn?

Hoàng Lục ngẩn người.

- Từ khi nào?

- Ta để lại cho ngươi một ít cổ phần, trị giá khoảng một hai trăm vạn.

- Hào phóng vậy, lão bản, ngươi không phải có ý đồ gì khác chứ?

- Còn một chuyện nữa, đại bá của ta mất tích, cũng tìm hắn.

...

Lôi đản tử xuất hiện trước mặt Hà Hiền, môi đã nứt ra mấy vết máu, dưới làn da nứt nẻ trông rất rõ ràng, đôi mắt cũng đỏ ngầu vì mệt mỏi. Tuy gầy đi nhiều so với lúc ra khơi, nhưng lúc này lại trông có vẻ bình tĩnh khác thường.

- Số hàng trên thuyền này ta mua lại với giá cao hơn hai thành, nếu cần tiền cũng có thể gọi điện cho ta.

Hà Hiền đưa cho Lôi đản tử một ly rượu, rồi vỗ vai hắn như người lớn tuổi, an ủi.

Lôi đản tử nhận ly rượu nhưng không uống, chỉ gật đầu.

- Cảm ơn Hà tiên sinh, phiền Hà tiên sinh bảo thuộc hạ dỡ hàng nhanh, ta muốn về Hồng Kông.

- Ta bảo Huấn Chính gọi điện, ngươi và người của ngươi đi tàu khách về Hồng Kông thoải mái hơn.

Hà Hiền vừa nói xong định nhìn về phía Hoàng Tử Nhã, Lôi đản tử liền nói.

- Tôi ngồi thuyền của mình về Hồng Kông, Hà tiên sinh có thể lo cho số hàng trên thuyền này, ta đã vô cùng cảm kích rồi.

Hà Hiền khẽ động cằm, Hoàng Tử Nhã từ góc phòng khách xách một cái vali da, đi tới đặt bên chân Lôi đản tử:

- Đây là chi phí, theo quy tắc cũ như trước, một nửa tiền mặt, một nửa vàng, hàng trên thuyền có thể dỡ xong trong nửa giờ.

- Không làm phiền Hà tiên sinh nghỉ ngơi, ta ra bến tàu, đợi dỡ hàng xong sẽ lập tức về Hồng Kông.

Lôi đản tử xách vali da, xoay người đi ra ngoài.

Hà Hiền đứng tại chỗ, ngậm xì gà nói.

- Quan Thái, đừng nóng vội, ngươi làm ăn trên biển, có lúc yên ả tự nhiên cũng có lúc sóng gió bão bùng. Khi người chết thuyền chìm thì nổi giận đùng đùng, nhưng nghĩ lại khi ngươi cướp việc làm ăn của người khác, chẳng phải cũng đắc ý phơi phới sao?

Lôi đản tử dừng bước, đứng im vài giây, rồi tiếp tục đi ra ngoài.

- Đa tạ Hạ tiên sinh, ta biết phải làm thế nào.

Sau khi Lôi đản tử rời đi, Hoàng Tử Nhã đứng phía sau Hà Hiền nói.

- Hà tiên sinh, trước đó A Lục đã được Tống Thiên Diệu gọi về Hồng Kông, có phải liên quan đến chuyện này không? Nhưng ta nhận được tin, Tống Thiên Diệu cùng vị hôn thê người Anh của hắn đã bay sang Anh rồi.

Hà Hiền đi về phía bàn làm việc, châm một điếu xì gà ngậm vào miệng, từng ngụm khói xám xanh tỏa ra.

- Trong đám người Thượng Hải chạy tàu viễn dương giờ xuất hiện một tên ngốc, ngươi đoán xem những kẻ bản địa Hồng Kông có bỏ qua cơ hội này không? Đương nhiên là không rồi. Tên tiểu tử Tống Thiên Diệu đó, dù không muốn giúp Lôi Anh Đông, cũng phải hiểu cách đứng về phe nào. Hắn không lộ mặt, để A Lục ra mặt chạy vạy, đã đủ nói lên thái độ rồi.

Khi Lôi Anh Đông chạy đến bến tàu, chiếc tàu biển Hưng Nghiệp duy nhất còn lại đã dỡ hàng xong, Lãnh Nhị dẫn theo tám thuộc hạ đang dọn dẹp khoang tàu. Thấy Lôi Anh Đông được người của Hà Hiền đưa đến, Lãnh Nhị vứt rác trong tay xuống, ưỡn thẳng lưng, đứng trên boong tàu hỏi Lôi Anh Đông đang ở dưới bến:

- Đàn Nhị ca, có phải muốn báo thù cho A Miêu và những người khác không?

Lôi Anh Đông quay đầu từ biệt mấy người của Hà Hiền đưa hắn đến, rồi mới lên tàu giao chiếc vali trong tay cho Lãnh Nhị:

- Còn chưa biết ai đã cho nổ chìm tàu của chúng ta, làm sao báo thù?

Lãnh Nhị nghiến răng.

- Chạy qua Đài Loan, rồi kiếm một chiếc thuyền nhỏ, không bằng bắt cóc một người, thế nào cũng hỏi ra được. Con mẹ nó, nhiều tàu như vậy mà không nổ được, lại chỉ nổ trúng tàu của chúng ta, không có quỷ mới lạ.

Lôi Anh Đông nửa thân trên tựa vào lan can, nhìn ra bến tàu.

- Nghĩ kỹ xem về nhà nói với cha mẹ ngươi thế nào, em trai ngươi A Miêu, về bán hết vàng đi, rồi cầm tiền gửi đến nhà những huynh đệ kia, chuyện báo thù để ta nghĩ cách.

- Chết thì chết, lúc đầu liều mạng làm nghề này, đã biết mình sẽ có ngày này rồi. A Miêu vận khí không đủ tốt, chưa kịp đợi đến ngày lên bờ đã chết mất. Anh em chị em nhà ta bảy đứa, chết một hai đứa, cha mẹ ta cũng chẳng buồn đâu.

Lãnh Nhị lấy thuốc lá từ trong túi ra, giúp Lôi Anh Đông châm một điếu rồi nói.

Lôi Anh Đông đứng ở mũi tàu, hút hết một điếu thuốc, mới vỗ vỗ vai Lãnh Nhị.

- Đi thôi, chúng ta về Hồng Kông.