Chương 861 Người da vàng ở London
Sự tự tin này xuất hiện trên bất kỳ người trẻ tuổi nào cùng tuổi với Tống Thiên Diệu, Angie Perlis đều không thấy lạ. Nhưng Tống Thiên Diệu không phải là những thanh niên chưa từng trải qua sóng to gió lớn đó. Trên thương trường, Angie Perlis luôn vô thức bỏ qua tuổi tác của Tống Thiên Diệu, coi hắn như một người đàn ông trung niên ít nhất cũng trên 30 tuổi. Nhưng người trung niên thường không còn có sự sắc bén của tuổi trẻ như vậy nữa.
- Mấy ngày qua, ngươi đã bận rộn những gì? Trong khi ta và phu nhân Bess tham gia những buổi tụ họp nhàm chán hoặc vô vị đó?
Angie Perlis bước lại, đứng bên cạnh Tống Thiên Diệu, theo ánh mắt của hắn nhìn ra bên ngoài.
- Hay là ngươi chỉ đứng đây ngây người, ngắm cảnh London, chờ ta trở về?
- Ta đã đi một số nơi. Ngài James của Bộ Thuộc địa Hải ngoại mà Thạch Trí Ích giới thiệu đối xử với ta rất tốt. Nếu không phải thời tiết London tồi tệ, ta đã muốn ở lại thêm vài ngày. Nhưng xét thấy thời tiết này có vẻ không thể cải thiện trong thời gian ngắn, nên...
Tống Thiên Diệu nhún vai, nhìn về phía Angie Perlis, đưa tay dùng ngón cái lướt qua đôi môi đỏ gợi cảm của nàng.
- Đi Glasgow thăm cha mẹ và gia đình ngươi.
Angie Perlis nghi hoặc nhìn Tống Thiên Diệu. Hai người đã quen thuộc đến mức chỉ cần nói một câu là biết mười câu tiếp theo đối phương định nói gì. Tống Thiên Diệu đến Anh không thể chỉ đơn giản là đến thăm gia đình cô và cùng đón Giáng sinh.
Vì vậy việc Tống Thiên Diệu tiếp xúc với James ở London, Hugh Beaver thậm chí trốn trong khách sạn viết bài, Angie Perlis hoàn toàn không ngạc nhiên. Chỉ có việc Tống Thiên Diệu nói bây giờ sẽ đi thăm gia đình nàng mới khiến nàng thấy có vấn đề.
- Thật sao?
Tống Thiên Diệu chỉ về phía cửa phòng ngủ.
- Trong ngăn kéo bàn trang điểm phòng ngủ của cô có hai vé máy bay đi Glasgow, ta nhờ khách sạn mua giúp. Ba giờ chiều, có lẽ năm giờ chiều chúng ta có thể thay đổi không khí trong nhà hàng ở Glasgow rồi. À, ta còn lén nhờ phu nhân Bess chọn giúp một chiếc khăn choàng cho mẹ ngươi, ta cũng chuẩn bị một món quà nhỏ cho cha ngươi.
- Bây giờ mấy giờ rồi?
Angie Perlis ngạc nhiên liếc nhìn Tống Thiên Diệu, nhanh chóng quay lại phòng ngủ, rất nhanh đã cầm vé máy bay và một chiếc khăn choàng cao cấp đựng trong hộp quà đi ra.
- Đây là bất ngờ dành cho ta sao?
Tống Thiên Diệu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tiện tay dụi tắt điếu thuốc, ôm lấy Angie Perlis đi về phía phòng ngủ.
- Một giờ mười bảy phút chiều, chúng ta có thể vào phòng ngủ chợp mắt một lát, rồi đi sân bay.
Angie Perlis dùng tay đẩy Tống Thiên Diệu.
- Trời ơi, bây giờ ngươi mặc bộ quần áo ta chọn lựa kỹ càng này, không đi dự tiệc ở London, gặp James, Hugh Beaver, mà lại vào phòng ngủ với ta? Ít nhất cũng phải để nó phẳng phiu khi xuất hiện trước mặt cha mẹ ta chứ.
Tống Thiên Diệu cúi đầu nhìn.
- Nói có lý, vậy mặc bộ quần áo này, ta đã trở thành thánh nhân hay tín đồ Thánh giáo rồi sao? Một nghìn bảng Anh, đúng là rất đắt.
- Đương nhiên.
Angie Perlis đưa tay ôm lấy cổ Tống Thiên Diệu, hắn thuận thế bế ngang nàng lên.
- Vì vậy ta nghĩ vẫn nên để ta làm hỏng bộ quần áo thì hơn, còn hơn để ngươi mặc bộ quần áo này bị phụ nữ khác nhìn trúng, nhảy ra làm tình địch của ta.
Hai người đi về phía phòng ngủ, Angie Perlis nằm trong lòng Tống Thiên Diệu nói.
- Mẹ ta sẽ rất thích món quà của ngươi, nhưng ngươi nói quà cho cha ta là gì vậy?
- Cha ngươi không phải nói hắn luôn ghen tị với người hàng xóm là nhân vật ưu tú sao? Người hàng xóm ưu tú đó thậm chí còn từng nấu ăn một lần cho hoàng gia.
- Đúng vậy, chuyện đó luôn khiến ông ấy ghen tị.
- Bây giờ không cần nữa, bây giờ hắn là ông chủ của nhân vật ưu tú đó. Ta nhờ ngài James giúp đỡ, dùng danh nghĩa của ngươi mua lại nhà hàng đó rồi.
...
Từ sân bay Bellahoustin Wee ở Glasgow xuống máy bay, từ chối đề nghị đi taxi trực tiếp của Tống Thiên Diệu, Angie Perlis dẫn Tống Thiên Diệu lên chuyến tàu đi vào trung tâm thành phố tại nhà ga sân bay. Chiếc tàu cổ vẫn giữ nguyên phong cách trang trí thời Victoria chạy hướng về trung tâm thành phố. Một bà lão ngồi đối diện hai người mỉm cười nhìn Angie Perlis đang tự nhiên dựa vào Tống Thiên Diệu.
- Cô bé, chàng trai này là chồng ngươi sao?
Bà lão có đôi mắt sáng, dịu dàng hỏi bằng tiếng Anh.
Angie Perlis gật đầu.
- Chúng ta chưa kết hôn, hắn là hôn phu của ta.
- Hắn rất đẹp trai.
Bà lão nhìn ngắm Tống Thiên Diệu, khen ngợi.
- Cảm ơn bà.
Đợi khi bà lão chủ động lấy báo ra đọc, Tống Thiên Diệu mới cúi đầu nhìn đôi tay Angie Perlis đặt trên cánh tay mình.
- Không còn lo lắng bị người ta kỳ thị vì có một hôn phu Trung Quốc nữa sao?
- Đây là Scotland, đây là Glasgow.
Angie Perlis mỉm cười nói.
Có thể thấy lần về nhà này, nàng rất vui vẻ.
- Có gì khác biệt sao?
- Đa số người Scotland không kỳ thị người ngoại quốc, chỉ có những kẻ ở London tự xưng là người Anh nhưng thực chất là người German mới luôn cảm thấy huyết thống và chủng tộc cao quý hơn người.
Angie Perlis dùng ngón tay cuộn một lọn tóc màu đỏ sẫm.
- Đây là màu tóc của người Scotland.
Tàu chạy gần một tiếng đồng hồ mới từ từ tiến vào ga trung tâm Glasgow. Vừa ra khỏi ga, chưa kịp thoát khỏi dòng người đông đúc, một cậu bé khoảng 8-9 tuổi đã hào hứng gọi to:
- Angie, ta nhìn thấy Angie rồi! Angie!
Angie Perlis và Tống Thiên Diệu nhìn theo hướng tiếng gọi, một cặp vợ chồng trung niên có vẻ già dặn, một cặp vợ chồng trẻ đứng phía sau cậu bé, lúc này đang nhìn về phía họ theo hướng cậu bé chỉ, người phụ nữ trung niên còn ôm cậu bé vào lòng.