← Quay lại trang sách

Chương 862 Búa sừng cừu không tệ

Angie Perlis hào hứng vẫy tay đáp lại, rồi ra hiệu cho Tống Thiên Diệu:

- Đó là gia đình ta, bố mẹ ta, chị gái và chồng chị ấy Blair, còn có em trai đáng yêu nhất của ta - Blair. Đây là bất ngờ ta dành cho ngươi, ta thực sự không nhịn được nên đã gọi điện trước cho họ, bảo họ đến đón chúng ta.

Gia đình Angie Perlis đi qua dòng người tiến về phía hai người, Tống Thiên Diệu và Angie cũng bước tới để đón. Lúc này, vài người da trắng mặc vest đi tới, chặn đường Tống Thiên Diệu và Angie Perlis, một người đứng đầu nở nụ cười:

- Xin lỗi, Angie Perlis? Chào mừng ngươi trở về.

Angie Perlis đang vội gặp gia đình, suýt va vào đối phương. Tống Thiên Diệu nhanh tay nhanh mắt kéo tay Angie Perlis, bước lên phía trước che chắn cho cô, mở miệng nói bằng tiếng Anh:

- Có chuyện gì sao?

- Ngươi là tùy tùng da vàng của Angie à? Ồ, cà vạt đẹp đấy, hàng cao cấp.

Người đàn ông không có hành động quá đáng nào, hai tay giơ lên từ từ lùi lại một bước nhỏ, cười nói với Tống Thiên Diệu.

Lúc này, gia đình Angie Perlis cũng đã nhanh chóng đi tới, cha của Angie Perlis là Ban nhíu mày, đẩy cặp kính trên sống mũi, giọng nghiêm túc nói với người đàn ông:

- Có chuyện gì vậy? Đây là con gái ta và bạn của nó.

- Ồ, xin chào, Charlie muốn nói chuyện với Angie con gái ngươi về vấn đề nhà hàng Whistle.

Người đàn ông nghiêng mặt, đánh giá gia đình Angie Perlis, mỉm cười nói.

Ban nhìn Angie Perlis và Tống Thiên Diệu, nói với người đàn ông này.

- Charlie? Nhà hàng Whistle? Đó là cái gì vậy? Ta nghĩ các ngươi nhầm rồi, con gái ta vừa từ Hồng Kông về.

- Charlie của bang Hoa Nhài chưa bao giờ nhầm lẫn, ta nghĩ chắc chắn là các người đã nhầm, đúng không?

Người đàn ông nhìn Angie Perlis nói.

- Ngài James ở khu West End London, có lẽ là một nhân vật lớn mà cả đời này ta phải ngưỡng mộ, tuy nhiên, ta không có ý định đến London để ngưỡng mộ hắn, đây là Glasgow, chúng tôi không sống theo luật lệ của London.

Nghe đến cái tên bang Hoa Nhài, vẻ mặt của gia đình Angie Perlis đều có chút căng thẳng, thậm chí ngay cả Angie Perlis cũng nhíu mày.

- Nhà hàng đó là của ta, là món quà ra mắt ta tặng cho gia đình vị hôn thê, ta rất thích nói chuyện phải quấy, ta sẽ đi gặp ngài Charlie mà ngươi nói...

Tống Thiên Diệu ra hiệu cho Angie Perlis đừng lo lắng, tự mình mở miệng nói với người đàn ông này.

Người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt của Tống Thiên Diệu.

- Câm miệng, tiểu tử, ta chỉ quan tâm nhà hàng đó hiện đang đứng tên ai, ngươi có phải là cái đồ chó đẻ Angie Perlis không?

- Ta nghĩ ngươi nên cân nhắc buông cà vạt của ta ra ngay lập tức, nó rất đắt, 75 bảng Anh. Ta nghe nói Anh quốc là một đất nước của những quý ông, ta không ngờ lại gặp phải tình huống này ở Anh quốc, nhưng ta đã chuẩn bị sẵn.

Tống Thiên Diệu với vẻ mặt không chút biểu cảm nói một cách nghiêm túc với người đàn ông có đôi mắt màu xám xanh, cổ và trán đầy sẹo này.

- Ta hứa, ta sẽ đi gặp Charlie đó, OK? Bây giờ, có thể để ta ôm người phụ nữ của ta và gia đình cô ấy, rồi đi ăn tối được không?

- Nghe này, tiểu tử, ta có tính khí tốt, nhưng ta không thể để ngươi làm vậy, ta có tính khí tốt, Charlie thì không, đừng để hắn trút giận lên người ta, bây giờ, để cô Angie này đi gặp Charlie với tôi, giải quyết xong chuyện nhà hàng Whistle, nếu không ta sẽ cho ngơi thấy, ngoài quý ông ra, Anh quốc còn sản sinh ra những kẻ vô lại như thế nào.

Người đàn ông dùng sức giật mạnh cà vạt của Tống Thiên Diệu vài cái, nhe răng cười ha hả.

- Hiểu chưa?

- Rất rõ, ta nói ta đã chuẩn bị sẵn, ngươi thực sự không định buông cà vạt của ta ra sao?

Tống Thiên Diệu lại hỏi thêm một lần.

- Ngươi là đồ ngu à?

Người đàn ông khinh thường nói.

Tống Thiên Diệu lấy ra chiếc khăn tay trong túi áo vest, ném lên trên, nói với người đàn ông bằng giọng rất nhẹ:

- Được rồi, để ta biểu diễn một trò ảo thuật cho ngươi xem.

Chiếc khăn tay lụa đắt tiền bay lên phất phơ, không xa phía sau Tống Thiên Diệu, ba người da trắng đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác gió màu xám đột nhiên xông tới, lấy ra từ trong áo khoác rộng thùng thình hai cái búa sừng cừu.

Không một lời nói, không có bất kỳ ánh mắt nào giao nhau, cũng không có bất kỳ sự chần chừ nào, thanh niên da trắng chạy ở phía trước nhất vung một búa thẳng vào hốc mắt của gã đàn ông này!

Đối phương kêu thảm một tiếng buông tay ra, Tống Thiên Diệu thuận thế kéo cà vạt về, tay trái ôm lấy Angie Perlis, tay phải che chở em trai của Angie Perlis là Blair:

- Chúng ta đi thôi, có vẻ như Glasgow không được an toàn cho lắm.

Cả nhóm nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại ba người da trẳng đó đánh nhau với bốn thành viên của bang Hoa Nhai ở lối ra ga tàu.

- Lạy Chúa, chuyện gì đã xảy ra vậy! Ban, chúng ta mau lái xe rời khỏi đây thôi.

Mẹ của Angie Perlis là Pala vẫn còn chưa hết bàng hoàng nói.

Rồi nhìn Tống Thiên Diệu với vẻ áy náy.

- Xin lỗi, chàng trai trẻ, hy vọng không làm ngươi sợ hãi, chúng ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chúng ta lên xe trước đi, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến bắt bọn họ.

- Làm sao có thể chứ, thưa phu nhân, nước Anh rất tuyệt vời.

Tống Thiên Diệu giúp Angie Perlis mở cửa xe taxi, quay đầu nhìn ba người da trắng vẫn đang vung búa sừng cừu đánh đối phương ở đằng xa, cùng với chiếc khăn tay đã rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn bên cạnh.

- Búa sừng cừu không tệ.