Chương 864 Hội Dân Vũ (1)
Bước ra khỏi hầm rượu, Charlie chào hỏi thân thiện và khiêm tốn với mọi người, cuối cùng đến một phòng riêng trong quán bar, nhận ly brandy từ khay của người phục vụ, Charlie đánh giá hai tên thuộc hạ đầy máu me trong phòng, nhún vai nói với thành viên bang Hoa Nhai bên cạnh:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Nhà hàng Whistle có ông chủ mới, bọn họ đi mời ông chủ mới đến gặp ngươi, rồi trở thành bộ dạng này.
Một tên thuộc hạ bên cạnh nói.
- Bọn họ đi năm người, ba người hiện đang nằm viện, hai người còn lại đang ở trước mặt ngươi.
- Có phải ông chủ nhà hàng đánh họ không?
Charlie cầm ly rượu bước đến trước mặt hai người, đưa tay sờ vết thương trên mặt một người, tặc lưỡi nói.
- Thật nặng quá, yên tâm, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đi nghỉ phép đi, chuyện còn lại bang hội sẽ giải quyết, phần các ngươi được nhận hàng tuần sẽ được gửi đúng hẹn về nhà.
- Không, là ba người khác đột nhiên xuất hiện tấn công họ khi họ tìm được ông chủ nhà hàng Whistle.
- Ba người đó đâu rồi?
Charlie dùng khăn tay lau vết máu dính trên đầu ngón tay và hỏi.
Tên thuộc hạ đó ngập ngừng một chút rồi nói.
- Đã đến đồn cảnh sát tự thú.
Charlie nở nụ cười, nhìn về phía thuộc hạ.
- Scotland trị an tốt, còn chờ gì nữa? Đi thăm ông chủ mới của nhà hàng, đến đồn cảnh sát tìm ra ba người đó.
...
Lò sưởi trong phòng khách đang cháy rừng rực, Tống Thiên Diệu và gia đình Angie Perlis ngồi trước lò sưởi, thưởng thức bữa ăn họ đã chuẩn bị công phu.
Ở nơi như Anh Quốc, dù chuẩn bị công phu thì món chính cũng chỉ là ngỗng quay, uống rượu vang đỏ, so với tiệc ở Trung Quốc động một cái là hàng chục món, nguyên liệu không bao giờ trùng lặp thì kém xa quá nhiều.
Đây là một gia đình đơn giản, Ben là kế toán viên tại xưởng đóng tàu Osco ở Glasgow, Pala là nhân viên bán hàng tại một cửa hàng tiện lợi, Sarah và chồng sống ở khu vực lân cận, là một giáo viên, còn Carl là một kỹ sư điện, còn Blair nhỏ tuổi nhất hiện đang học tiểu học.
Trong mắt gia đình, Angie lẽ ra phải trở thành một luật sư xuất sắc ở London hoặc Glasgow. Nhưng giờ đây, cô không chỉ chạy đến Hồng Kông - một thuộc địa phương Đông xa xôi, mà còn trở thành một người giàu có. Quan trọng hơn, một cô gái Anh giàu có lại có một vị hôn phu da vàng.
Sự xuất hiện của Tống Thiên Diệu khiến gia đình Angie có phần căng thẳng. Họ không lo lắng về việc tiếp đãi Tống Thiên Diệu, mà là khi nói về Hồng Kông, họ phải hết sức cẩn thận, sợ rằng một từ nào đó sẽ khiến Tống Thiên Diệu cảm thấy bị phân biệt đối xử, để lại ấn tượng xấu.
- Người Trung Quốc ở Hồng Kông có còn tết tóc đuôi sam dài không? Ta đã từng thấy người Trung Quốc trong phim.
Sau khi nuốt thức ăn trong miệng, Blair lau miệng rồi mới tò mò hỏi Tống Thiên Diệu.
Hắn đã tò mò từ lâu, nhưng vừa rồi cha mẹ vẫn đang trò chuyện với Tống Thiên Diệu. Lúc này Tống Thiên Diệu vừa kết thúc cuộc trò chuyện với cha mẹ, hắn liền lên tiếng hỏi ngay.
Tống Thiên Diệu lắc đầu.
- Không ai còn tết tóc đuôi sam nữa, họ không khác gì người Anh cả.
- Ở Hồng Kông ngươi được coi là nhân vật thượng lưu phải không? Giống như những nhân vật lớn ở London hay Glasgow ấy, nếu không ngươi sẽ không quen được chị gái ta. Ở Glasgow cũng có người Trung Quốc, nhưng họ không có cơ hội quen biết chị gái ta.
Blair nói.
- Blair, cẩn thận lời nói của ngươi, như vậy rất bất lịch sự.
Pala lên tiếng quở trách con trai mình.
Tống Thiên Diệu mỉm cười.
- Không sao đâu. Khi ta quen chị gái ngươi, ta chỉ là một gã nghèo kiết xác, lúc đó tất cả số tiền ta có cũng không đủ mua chiếc cà vạt đang đeo lúc này. Điều đó không liên quan gì đến màu da, quốc tịch hay thậm chí là môi trường cả. Miễn là ngươi nỗ lực, ngươi sẽ luôn có thể thay đổi tất cả mọi thứ của mình. Còn về nhân vật thượng lưu, ngươi không nên nghĩ đến việc trở thành họ, mà là vượt qua họ. Huân chương, tước vị là thứ ngươi tự kiếm được, chứ không phải dựa vào những gì cha ngươi để lại, đúng không?
- Thực ra khi nghe nói ngươi mua lại nhà hàng Whistle, ta đã nghĩ hai người muốn đến Glasgow sinh sống.
Sarah mỉm cười nói nhẹ nhàng bên cạnh Angie Perlis.
Angie Perlis nhìn về phía Tống Thiên Diệu, nói với chị gái mình.
- Hắn cảm thấy không khí ở London và Glasgow quá tệ.
Ding ding~
Chuông cửa bên ngoài vang lên, Pala nhìn đồng hồ.
- Có vẻ chúng ta không mời thêm khách nào khác.
Ban đứng dậy rất vui vẻ, muốn đi mở cửa.
- Có lẽ là Thomas hàng xóm nghe nói Angie là ông chủ mới của nhà hàng.
Hắn đi qua phòng khách, đến trước cửa nhà mình, mở cửa ra.
Bên ngoài đứng hai người da vàng, khi thấy Ban, một trong số họ là người đàn ông trung niên đầu trọc nói bằng tiếng Anh:
- Xin lỗi đã làm phiền ông, chúng tôi muốn gặp ngài Tống.
Tống Thiên Diệu đứng dậy, mặc áo khoác ngoài rồi đi đến bên cạnh Ban, nhìn về phía hai người ngoài cửa.
- Ta là Tống Thiên Diệu, có chuyện gì không?
Người da vàng xoay người chỉ về phía con đường xa xa.