← Quay lại trang sách

Chương 863 Charlie

Cha của Angie Perlis là Ban, nghiêm nghị hơn nhiều so với chị gái Sarah và em trai Blair của Angie Perlis. Hắn để Angie Perlis, mẹ cô và em trai, chị gái đi trước, còn mình ở lại cùng Blair - chồng của Sarah, đi taxi thứ hai, và ngồi cùng Tống Thiên Diệu ở ghế sau, nghiêng mặt đánh giá Tống Thiên Diệu.

- Thời tiết ở London thế nào, chàng trai?

- Tệ hơn cả Glasgow.

Tống Thiên Diệu thắt chặt cà vạt, đưa tay ra cho Ban, nở nụ cười.

- Chưa tự giới thiệu, ta là Tống Thiên Diệu, bạn trai của Angie, ta nghĩ cô ấy đã nhắc đến ta với ngươi rồi.

Ban bắt tay Tống Thiên Diệu.

- Chuyện nhà hàng Whistle và bang Hoa Nhai là sao? Các ngươi không phải từ Hồng Kông đến sao? Khi những người của bang Hoa Nhai bị đánh, ngươi và Angie hoàn toàn không căng thẳng, ngươi biết họ sẽ tìm đến cửa vì các ngươi đã gây sự với họ trước đó.

Nghe Ban nhắc đến cái tên bang Hoa Nhai, tài xế taxi bên cạnh nắm vô lăng lên tiếng:

- Các vị, ta không muốn gặp rắc rối, nếu các ngươi đã gây sự với bang Hoa Nhai, tốt nhất nên xuống xe của ta.

Tống Thiên Diệu ném một đồng xu 50 xu vào hộp đựng đồ bên cạnh tài xế, phát ra tiếng “tách”.

Người tài xế tóc hoa râm liếc nhìn đồng xu, không nói gì nữa.

Tống Thiên Diệu quay đầu lại nhìn Ban.

- Ta không biết bang Hoa Nhai là gì, nhưng nhà hàng Whistle là món quà gặp mặt ta tặng ngươi, ta đã mua nó dưới danh nghĩa của Angie.

- Ngươi mua lại nhà hàng đó?

Ban trợn tròn mắt.

- Ngươi định định cư ở Glasgow?

- Như vậy sau này ngươi có thể để những người hàng xóm tinh hoa làm việc cho ngươi, ta nghe Angie nói ngươi rất ngưỡng mộ đầu bếp đó.

Tống Thiên Diệu thở dài.

- Nhưng ta không ngờ nhà hàng này lại gây rắc rối với băng đảng địa phương.

Ban thở phào nhẹ nhõm.

- Ta chỉ mua một nhà hàng, không làm gì xấu, hoặc gây sự với bang Hoa Nhai đúng không?

Tống Thiên Diệu gật đầu với ánh mắt chân thành.

- Đương nhiên, ta đến từ Hồng Kông, công việc cũng ở Hồng Kông, ở Anh làm gì có cơ hội gây sự với người khác.

- Vậy thì dễ giải quyết thôi, sau này nhà hàng Whistle đổi chủ mới, nhưng vẫn theo quy tắc cũ để nộp tiền bảo kê là được. Nhưng ba gã cầm búa kia...

Carl - anh rể của Angie Perlis ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại nhìn Tống Thiên Diệu.

- Ta chắc chắn không quen họ đúng không?

Tống Thiên Diệu lắc đầu.

- Hoàn toàn không quen.

- Vậy nghĩa là, việc người của Bang Hoa Nhài bị đánh không liên quan đến chúng ta, sau khi Ban tiếp quản nhà hàng, gặp những người của bang Hoa Nhai, nộp tiền bảo kê là được, nói chuyện vui vẻ đi, ta là Carl, rất vui được gặp cậu.

Carl đưa tay từ ghế trước ra, bắt tay với Tống Thiên Diệu và nói.

- Chào mừng đến Glasgow.

Nghe xong lời Tống Thiên Diệu, sắc mặt Ban cũng dịu đi đôi chút, vị con rể tương lai người Châu Á này, lần đầu gặp mặt đã giúp hắn mua một nhà hàng, nghĩ đến việc sau này vị đầu bếp hàng xóm từng nấu ăn cho hoàng gia sẽ do mình trả lương, Ban thực sự cảm thấy rất sảng khoái trong lòng.

- Pala biết các ngươi đến, đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cô ta chuẩn bị cá hồi hun khói, ngỗng quay, thậm chí còn nhờ bạn bè tìm cả xô rau thơm để nhồi vào bụng ngỗng quay tăng thêm hương vị, à, còn có cả rượu nóng Đức nữa, ngươi sẽ thích đấy.

Ban nở nụ cười.

Tống Thiên Diệu nhìn ra ngoài đường phố lộn xộn.

- Cảm ơn rất nhiều!

...

Tại một quán bar tên Ronnie trên đường Gaschu, Charlie của bang Hoa Nhai ngồi trên thùng rượu trong hầm rượu, ngậm tẩu thuốc, trước mặt hắn, một người da trắng trần truồng nửa thân trên bị treo ngược, ngực đầy vết cắt, máu tươi hoặc vết máu khô màu nâu đen thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống đất.

- Ngươi đã làm gì trên địa bàn của ta, Big Bill?

Charlie mặc vest, tóc chải chuốt bằng sáp vuốt tóc, điềm đạm hỏi gã da trắng sau khi châm tẩu thuốc.

Bên cạnh Charlie, có bốn năm người hoặc ngồi hoặc đứng, tất cả đều nhìn chằm chằm vào gã da trắng đang bị treo ngược.

- Fuck You! Charlie!

Gã da trắng nhổ máu trong miệng ra, dù toàn thân đầy thương tích nhưng vẫn cứng cỏi chửi rủa.

Charlie nhả một làn khói.

- Không không không, Big Bill, ngươi không thể làm gì được ta trên địa bàn của ta, nếu không ta đã biết rồi. Ngươi thấy ta quyến rũ lắm sao? Cần ta đổi cho ngươi một chiếc váy hở lưng không?

Một tên thuộc hạ của bang Hoa Nhai bước tới, đấm mạnh vào mặt Big Bill.

- Nói, ngươi đã làm gì, ai bảo ngươi làm?

- Fuck!

Big Bill chỉ chửi thêm một câu.

Lúc này cửa hầm rượu mở ra, một thành viên bang Hoa Nhai từ bên ngoài bước vào, nói nhỏ với Charlie vài câu. Charlie vỗ vai hắn.

- Cảm ơn ngươi, Arthur, cho ta một phút, ta sẽ qua ngay.

Tên thuộc hạ ra ngoài.

Big Bill lại bị đánh thêm vài đấm, răng rụng mất mấy cái, nhưng vẫn chỉ chửi thề.

Tên thuộc hạ quay người cầm lấy một cây gậy sắt, Charlie vẫy tay, thong thả thả một vòng khói, mỉm cười với mấy tên thuộc hạ trong hầm rượu.

- Đừng nóng giận, các quý ông, rõ ràng Big Bill hiện giờ quan tâm hơn đến việc liệu hắn có thể làm gì được chúng ta không. Ta nghĩ, chúng ta thỏa mãn nguyện vọng này của hắn, hoặc dập tắt cái xung động đó đi, hắn sẽ nói cho chúng ta câu trả lời, phải không, Big Bill?

Mấy tên thuộc hạ lập tức hoan hô.

- Dùng dao cạo cắt từng chút một cái xung động của hắn đi, ta còn có việc phải xử lý. Các vị, chơi vui vẻ nhé, chúc ngủ ngon, các vị.

Charlie mỉm cười ôn hòa với mấy tên thuộc hạ, quay người đi ra ngoài hầm rượu.

Đi được nửa đường, hắn quay đầu nhìn Big Bill đã bị lột quần.

- Chúc ngủ ngon, Big Bill... thưa quý cô. Ta sẽ bảo người gửi một chiếc váy mới về nhà ngươi.