Chương 872 Tàu (2)
Ngay cả khi kênh đào Suez hiện không bị cấm, một tàu chở dầu lớn trên 100.000 tấn, chỉ riêng một chuyến từ Trung Đông đến châu Âu đã thu về hơn 1 triệu đô la. Nếu kênh đào Suez bị cấm, cước phí vận chuyển sẽ tăng lên một con số đáng sợ.
Nghĩ đến kênh đào Suez, Tống Thiên Diệu cảm thấy dù mình có sợ biển sâu đến mấy, cũng có thể dành chút tâm trí cho ngành vận tải biển.
Không phải vì những khoản cước phí ngắn hạn có vẻ cao ngất ngưởng kia, làm ăn phải nhìn xa trông rộng.
- Ta muốn mua con tàu này.
Tống Thiên Diệu chỉ vào chiếc tàu hàng đang đậu trước mặt, nói với Ban.
Ban nhìn con tàu rồi lại nhìn Tống Thiên Diệu.
- Cậu bé, dù ta là người Glasgow nhưng ta vẫn muốn nói, ngươi nên đi Nhật mà mua.
Tống Thiên Diệu chớp mắt.
- Ta sẽ đi Nhật mua, nhưng không phải bây giờ. Dù sao hiện tại ta đi Nhật mua, người Nhật sẽ không cho ta một số ưu đãi, nhưng người Anh thì khác.
- Ta có thể giúp ngươi tìm hiểu.
Ban đi cùng Tống Thiên Diệu về phía chiếc xe ở bến cảng.
Ở xa xa, mấy người da vàng đang đứng bên ngoài chiếc xe Dixie cũ kỹ của họ, thấy hai người đi tới, một người da vàng còn giúp mở cửa xe.
- Ngươi là một thương nhân chân chính, đúng không, Tống?
Ban nhìn thấy mấy người của Dân Vũ hội, lại không nhịn được hỏi lại Tống Thiên Diệu một lần nữa.
Tống Thiên Diệu gật đầu.
- Ta cam đoan, ta là một thương nhân chân chính.
Nhìn người nhạc phụ tương lai của mình lên xe với vẻ mặt hơi bồn chồn, Tống Thiên Diệu quay sang người da vàng đã giúp mở cửa:
- Có chuyện gì không?
- Thưa ngài Tống, bang Hoa Nhai đã liên lạc với các băng đảng địa phương như bang Cát Đồ, bang Tam Diệp Thảo, bang Thiết Kiềm, bang Hắc Khâu và các băng đảng khác, chuẩn bị gây rắc rối cho Dân Vũ hội.
Người da vàng nói với vẻ mặt vô cảm.
Tống Thiên Diệu khẽ gật đầu.
- Vậy thì liên quan gì đến ta? Họ đâu có định gây rắc rối cho ta. À phải rồi, nhớ giúp ta phá hủy nhà hàng Whistle, để tiện cho ta trang trí lại.
- Nhà hàng Whistle?
- Hiện nay các băng đảng Anh thích phạm tội kiểu gì? Súng ngắn? Dao? Búa sừng cừu?
- Thưa ngài, thực ra hiện nay ở Glasgow đang thịnh hành thuốc nổ nitroglycerin, các băng đảng dùng thuốc nổ để cướp ngân hàng.
- Rất tốt, phiền các ngươi tiện thể cho nổ tung nhà hàng Whistle luôn.
...
Trên sân khấu quán bar Tháng Bảy, nữ ca sĩ Beatrice mặc chiếc váy dạ hội cổ sâu xinh đẹp, đang say sưa hát bài hát kinh điển “All My Love” của Patti Page trước micro. Những ngày thường, khi cô hát đến cao trào, luôn nhận được tràng pháo tay và tiếng hò reo của cả hội trường, nhưng tối nay, những quý ông mặc vest bảnh bao hay những gã trai hư đội mũ lưỡi trai bên dưới lại không có bất kỳ phản ứng nào, có vẻ như tiền boa tối nay của cô sẽ tiêu tan.
- Cảm ơn bài hát của ngươi, Beatrice.
Một người đàn ông trung niên đội mũ lễ phục bước vào từ cửa gỗ của quán bar, đứng yên lặng bên cạnh cửa cho đến khi Beatrice hát xong, mới cởi mũ và vỗ tay trước tiên.
Beatrice nhận ra đó là Charlie, ông trùm của Bang Hoa Nhài.
Trước đây cô từng đến quán bar Kho Thóc ở địa bàn của Charlie để hát cho hắn, nhận được 20 bảng Anh. Tất nhiên, đêm đó không chỉ đơn giản là hát, nhưng cô cũng không dám đắc tội với hắn. Tuy nhiên tối nay sao hắn lại đến đây? Đây rõ ràng là địa bàn của bang Cát Đồ. Những băng đảng này vốn rất kỵ người khác xâm phạm lãnh địa của mình.
Charlie lấy từ ví ra một tờ 5 bảng đưa cho nhân viên phục vụ, ra hiệu đưa cho Beatrice. Đợi Beatrice rời sân khấu đi về phía sau quán bar, Charlie mới bước lên sân khấu, dùng ngón tay gõ nhẹ hai cái vào micro, âm thanh vang lên trong loa của quán bar.
- Thưa các quý ông, rất cảm ơn quý vị đã có mặt tại quán bar Tháng Bảy để uống rượu. Ta đã nói chuyện với ngài Liam của bang Cát Đồ về một chuyện nhỏ gần đây, và hắn đã rộng lượng cho ta một cơ hội diễn thuyết, đúng vậy, một bài diễn thuyết.
Charlie mỉm cười quét mắt qua những ông trùm băng đảng khác đang ngồi bên dưới.
- Để cứu vãn Glasgow của chúng ta.
Câu nói cuối cùng đó khiến hầu hết những người ngồi bên dưới bật cười, Charlie trên sân khấu cũng cười theo:
- Câu nói này nghe có vẻ hơi buồn cười phải không? Nhưng điều tôi sắp nói có thể sẽ khiến các vị cảm thấy buồn đấy, người da vàng đã đến Glasgow để cướp công việc của chúng ta rồi.
Lời này càng khiến những người bên dưới cười không ngớt.
- Charlie, cảm ơn bài phát biểu của ngươi, ta nghĩ ngươi có thể đến London làm diễn viên hài kịch rồi đấy, bạn ơi, ngươi sẽ nổi tiếng toàn quốc cho xem.
Lão đại của bang Thiết Kiềm là Alan nhận lấy ly bia từ cô gái phục vụ bia đưa tới, tiện tay bóp một cái vào mông đầy đặn của cô ta, rồi cười nói.
- Ngươi không thể vì bang Hoa Nhài đánh nhau với mấy tên da vàng mà tuyên truyền rằng người da vàng xâm lược Glasgow được.
- Đó là sự thật, Alan, bọn chúng không phải người da vàng bình thường, ta đã bỏ tiền ra để điều tra tại cục cảnh sát, ngươi có biết những tên da vàng gây rắc rối cho ta thuộc tổ chức nào không? Dân Vũ hội, Dân Vũ hội khiến ngay cả anh em Kray ở London cũng không dám manh động, giờ bọn chúng đã đến Glasgow rồi.
Charlie nghiêm túc nói.
Nghe đến cái tên này, một số người bên dưới trở nên thận trọng, ngoại trừ Alan của bang Thiết Kiềm, hắn vẫn không hiểu hỏi.
- Đó là cái bang phái quái quỷ gì vậy? Bang phái London? Bang phái người da vàng? Làm sao có thể có người khiến anh em Kray e ngại ở khu Đông London chứ, đừng đùa nữa.
- Alan, ta nói lại lần nữa, bọn chúng không phải bang phái người da vàng bình thường, bọn chúng cũng không ở khu Đông London, bọn chúng ở khu Tây London nơi tập trung người giàu, ngay cả anh em Kray cũng không dám gây rắc rối ở đó.
Charlie nói.
- Bọn chúng là một lũ đỉa.
Dân Vũ hội mà Charlie nhắc đến là một tổ chức bang phái có tuổi đời khá lâu, với sức mạnh hành động khiến các bang phái bản địa Anh quốc phải sợ hãi. Thực ra, lịch sử hình thành các băng đảng Anh quốc không có lâu lắm, chỉ từ những năm 20-30 mới bắt đầu có tổ chức tội phạm quy mô tương đối lớn, cái gọi là quy mô tương đối lớn thì thường cũng chỉ có vài chục đến hơn trăm thành viên.