Chương 876 Sư tử kim quang trêu đùa Như Lai
Đôi tay đang giúp đối phương chỉnh cổ áo của Pai Thun đột nhiên vặn cổ gã thanh niên, gã thanh niên phản ứng rất nhanh, hai tay đỡ lấy hai tay Pai Thun, đồng thời một cú húc đầu nhắm thẳng vào mặt Pai Thun!
Pai Thun nghiêng đầu tránh né đồng thời, đầu gối trái một cú đánh mạnh vào háng gã thanh niên! Hai tay gã thanh niên lập tức theo bản năng che lấy bộ phận sinh dục, miệng há to muốn kêu thảm thiết, Pai Thun hai tay cùng lúc dùng sức, vặn gãy cổ gã thanh niên, bóp chết tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng đối phương, cuối cùng gã thanh niên chỉ có thể trợn tròn mắt, phát ra tiếng động nhẹ như cọc cọc cọc.
Pai Thun buông gã thanh niên ra, nhìn đối phương.
- Thân thủ này của ngươi là ta dạy, ta thay Sai Ba lấy lại cả mạng lẫn bản lĩnh.
Hơn chục tên lính thủ hạ khác của Sao Ba nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Pai Thun, Pai Thun đánh giá bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc.
- Đi vào thôn trại lấy ít thức ăn lấp đầy bụng, không được đụng vào phụ nữ, không được gây rắc rối, lấy được thức ăn thì lên đường, nhớ kỹ, các ngươi là quân nhân!
...
Sai Ba năm mươi bốn tuổi dưới sự hộ tống của vài tên thủ hạ, chậm rãi bước xuống tàu khách, đặt chân lên bến tàu Trung Hoàn Hồng Kông.
Mái tóc hoa râm và bộ râu để dài bị gió biển ở bến tàu thổi bay tứ tán, ông ta mặc một bộ vest màu xám đen hơi cũ kỹ, quay đầu nhìn cầu thang tàu, phát hiện con trai độc nhất của mình là Khôn đang dùng tiếng Anh tán tỉnh một cô gái tóc vàng mắt xanh.
Sai Ba thở dài, giọng điệu hơi nặng.
- Khôn! Chúng ta đến Hồng Kông không quen biết ai, không nên gây chuyện, hơn nữa ngươi bây giờ đã trưởng thành, nên chín chắn hơn, ta giờ đã già rồi, sau này còn nhiều việc phải trông cậy vào ngươi!
Khôn hai mươi bốn tuổi, sinh ra đã đẹp trai tuấn tú nhưng dường như không nghe thấy lời cha nói, luyến tiếc nhìn người phụ nữ đi xa, mới thu hồi ánh mắt, bước đến bên cạnh cha mình cười hì hì.
- Yên tâm đi, cha, ta sẽ không làm bậy đâu.
- Thật sự như vậy mới tốt, tuổi đã lớn thì phải học cách trầm ổn. Khi ta bằng tuổi ngươi, đã đánh trận rất lâu, đã bắt đầu làm thượng úy rồi, đâu như ngươi, bây giờ vẫn chưa làm nên trò trống gì. Hà, cũng không biết Pai Thun và Su Pan bọn họ giờ ra sao. Naithan, Naithan!
Sai Ba dặn dò con trai vài câu, rồi quay đầu gọi thuộc hạ của mình.
Tên thuộc hạ được gọi là Naithan bước tới, hơi cúi người.
- Sai Ba! Ngài có gì phân phó?
- Không phải nói ở bến tàu sẽ có người của bang phái địa phương đến gặp mặt sao? Lễ vật đã chuẩn bị xong chưa? Đừng thất lễ.
Sai Ba chậm rãi nói.
Sắc mặt Naithan có chút do dự, ngập ngừng vài giây rồi mở miệng nói.
- Sai Ba, ta cũng vừa mới nhận được tin, người của bang phái địa phương trước đây đã chết rồi, hôm kia mới chôn cất, nghe nói chính là vì chuyện làm ăn thuốc phiện, lão đại của bang phái đó đã quyết tâm không làm ăn ma túy nữa.
Sai Ba sững người, một lúc lâu sau mới chậm chạp đưa hai tay nâng tấm bùa Tứ Diện Thần Phật đeo trước ngực lên, chắp tay lẩm bẩm bằng tiếng Thái.
- Sa đô, Kim Quang Sư Tử Du Hý Như Lai, sa đô, Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, sa đô, Đại Phạm Thiên Vương, sa đô, Đại Thánh Hoan Hỷ Thiên.
Tụng kinh xong, hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn thành phố Hoa kiều trước mặt, nói bằng tiếng Hán chuẩn âm chuẩn giọng.
- Ta muốn đích thân đến thăm bang phái địa phương, xin họ nâng đỡ, ban cho bọn ta những kẻ chó nhà có tang này một chỗ dung thân.
...
Vu Thế Đình bưng chén trà, lắng nghe đoàn hát trong nhà đang biểu diễn một đoạn “Kinh biến” trong vở “Trường Sinh Điện” trên sân khấu.
Bên cạnh, trên bàn ngồi mấy thương nhân Thượng Hải từ nội địa đến, lúc này tuy cũng như Vu Thế Đình đang bưng chén trà nghe hát, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Vu Thế Đình.
Chuyện hai đại vương thuyền của bang Thượng và Hồng Kông gặp mặt, tuy mọi người đều biết, nhưng hai người gặp nhau rốt cuộc đã bàn bạc ra sao, là bang Thượng và thế lực Hồng Kông đang mài dao chuẩn bị động thủ, hay là mọi người hòa khí sinh tài, cười xóa mọi hiềm khích? Những người này hoàn toàn không biết.
Đã qua mấy ngày rồi, nhưng Vu Thế Đình vẫn chưa thông báo gì cho những người này, khiến các thương nhân giàu có của bang Thượng không thể chịu đựng được nữa. Vu Thế Đình hắn đã kiếm được số tiền mấy đời cũng tiêu không hết, nhưng đa số bọn họ khi chạy từ Thượng Hải đến Hồng Kông, không để lại được bao nhiêu tiền bạc, tất cả đều trông chờ vào việc làm ăn lớn ổn định ở Hồng Kông - thuộc địa của Anh này để đông sơn tái khởi. Giờ đây đã mấy ngày liên tiếp, bến tàu đình công, tàu hàng ngừng hoạt động, nếu không phải vì tàu khách lợi nhuận không cao lại dễ khiến toàn bộ sự việc bị làm to chuyện, e rằng cả phà Thiên Tinh và một số tàu khách đi lại giữa tỉnh, cảng, Áo Môn, cả bến Hoa Vĩ cũng đều đình công hết.
Đối với những thương nhân tàu thuyền này, ngừng một ngày là ít kiếm được một ngày bạc, Vu Thế Đình có thể kéo dài với Từ Bình Thịnh, nhưng họ thì không. Nhất là hiện giờ cước phí vận chuyển đang tăng cao, ngày xưa ít kiếm được một đồng, bây giờ là ít kiếm được năm đồng.
Vì vậy dù thế nào đi nữa, hôm nay những người này nhất định phải để Vu Thế Đình cho họ một câu trả lời.
- Vu lão bản, rốt cuộc Từ Bình Thịnh có ý gì? Bồi tiền, bồi tàu nếu có thể giải quyết ổn thỏa, số tiền đó không cần Vu lão bản ngài mở miệng, chúng ta những người này chia nhau ra là được rồi. Nếu Từ Bình Thịnh cảm thấy mất mặt, ta bối phận nhỏ, ta đứng ra mời một bàn rượu hòa giải, xin lỗi.
Mấy thương nhân tàu thuyền già dặn khác vẫn kiên nhẫn nghe hát, một thanh niên chỉ khoảng 34, 35 tuổi không nhịn được mở miệng hỏi.