Chương 877 Biến cố kinh người
Hắn tên là Địch Tuấn Đạt, người Tượng Sơn, được coi là một nhân tài trẻ tự mình từng bước vươn lên ở Thượng Hải. Khác với những lão hồ ly đã kinh doanh hàng chục năm có mặt tại đây, Địch Tuấn Đạt là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trường đại học St. John. Ban đầu, hắn chỉ muốn vào làm việc cho các công ty nước ngoài với vai trò mại bản Trung Quốc.
Vừa tốt nghiệp thì xảy ra sự kiện quân Nhật tấn công Trân Châu Cảng, Anh và Mỹ chính thức trở thành kẻ thù của Nhật Bản, các công ty Anh Mỹ ở Thượng Hải lần lượt rút lui. Địch Tuấn Đạt vốn hy vọng trở thành mại bản, bước lên con đường làm người ngoại quốc hạng hai, chưa kịp đi làm đã tuyên bố thất nghiệp.
Bất đắc dĩ, Địch Tuấn Đạt cùng vài người bạn cùng khoa ngoại ngữ góp tiền mở một văn phòng giới thiệu việc làm, kiếm hoa hồng từ việc giới thiệu công việc cho người khác, đồng thời làm thêm công việc phiên dịch để miễn cưỡng kiếm sống qua ngày. Khi đó là năm 1942, Địch Tuấn Đạt 22 tuổi.
Thực sự giúp hắn lật ngược tình thế là vào giai đoạn trước khi Thượng Hải được giải phóng. Nhờ biết ngoại ngữ, hắn nắm bắt tin tức nhanh hơn phần lớn người ở Thượng Hải, dự đoán chính xác Nhật Bản sắp đầu hàng, chiến tranh sắp kết thúc, ngành vận tải biển sắp phát triển. Vì vậy hắn cầm toàn bộ số tiền tích góp nhiều năm cộng thêm vay nặng lãi, mua một chiếc tàu chở hàng cũ, lấy văn phòng giới thiệu việc làm làm nguồn thông tin và nguồn hàng hóa, nhanh chóng phát triển kinh doanh vận tải biển. Năm 1945, Địch Tuấn Đạt 25 tuổi.
Đến năm 1947, khi Địch Tuấn Đạt chưa đầy 30 tuổi, hắn đã lọt vào hàng ngũ triệu phú ở Thượng Hải, được nhiều đại gia Thượng Hải gọi là “Hổ con Nam Điền”. Địch Tuấn Đạt đắc chí thừa thắng xông lên, bắt đầu tuyên bố lên bờ, chuyển từ ngành vận tải biển sang bất động sản, dùng tiền mặt mua đứt một lượng lớn đất đai ở Thượng Hải, chuẩn bị phát triển bất động sản.
Nhưng đúng vào tháng Đông năm 1948, khi Địch Tuấn Đạt đang xuân phong đắc ý, chí khí ngút trời ở Thượng Hải, hắn gặp phải Quân Giải phóng đang thế như chẻ tre không thể cản phá, tiến thẳng về phía Nam. Vừa qua năm mới 1949, Hoài Hải bình nguyên bị thu phục, các binh đoàn của Đỗ Dục Minh, Hoàng Bách Đào, Hoàng Duy bị tiêu diệt toàn bộ. Những thương gia giàu có, đại gia thân cận Quốc Dân Đảng ở Thượng Hải như chim sợ cành cong, bán tháo tài sản, hoặc chạy sang Đài Loan, hoặc chạy sang Hồng Kông, hoặc chạy ra nước ngoài.
Còn Địch Tuấn Đạt đã đổ hàng triệu tài sản vào ngành bất động sản, muốn bán rẻ để thu hồi vốn cũng không ai mua. Cuối cùng, khi Địch Tuấn Đạt đến Hồng Kông chỉ mang theo số đô la Mỹ tương đương hơn 40 vạn đô la Hồng Kông vội vã đến Hồng Kông.
So với Vu Thế Đình, Tăng Xuân Thịnh, những đại gia vận tải biển mang theo tài sản hàng trăm triệu vượt biển đến Hồng Kông, Địch Tuấn Đạt quả thực như kẻ ăn mày. Hai năm nay nhờ chiến tranh Triều Tiên mới miễn cưỡng có chút khởi sắc, toàn bộ tài sản cộng lại vừa đủ ba trăm vạn. Vào thời điểm này, việc kinh doanh bị đình trệ khiến hắn vốn đã bị đả kích nay càng thêm như lửa đốt trong lòng, trong tâm sớm đã căm hận kẻ đứng sau vụ đánh chìm tàu của Lôi Anh Đông đến mức muốn đào mả tổ tiên đối phương.
Đám lão hồ ly không lên tiếng, Địch Tuấn Đạt lại không muốn vòng vo nữa, hắn vốn xuất thân từ học thuật phương Tây, không hứng thú với cách làm ăn vòng vo, đánh võ mồm kiểu Trung Quốc này.
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Địch Tuấn Đạt cảm thấy xung quanh đột nhiên im lặng, nhưng quay đầu nhìn lại, những lão hồ ly kia vẫn uống trà thì uống trà, trò chuyện thì trò chuyện, trên sân khấu đám kép hát vẫn đang ư ử ca hát.
Vu Thế Đình cũng không làm mất mặt kẻ hậu bối này, đặt tách trà xuống, nghiêng mặt còn nở nụ cười với Địch Tuấn Đạt.
- Tuấn Đạt, đã hỏi thì ta nói cho ngươi biết, thứ nhất, Từ Bình Thịnh không cần tiền, thứ hai, Từ Bình Thịnh không cần người, còn rượu thì càng không cần. Giờ ta nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi giúp ta ra một ý kiến xem?
Địch Tuấn Đạt lập tức nghẹn lời, câu nói của Vu Thế Đình thực ra đã rất nặng, gần như là giơ tay tát Địch Tuấn Đạt một cái, ý là ta nói cho ngươi biết kết quả, ngươi có tư cách tham gia chuyện này sao?
Địch Tuấn Đạt quả thực không có tư cách, mấy chiếc thuyền nhỏ của hắn cũng chỉ chạy gần bờ Ma Cao kiếm chút việc, còn những con tàu của đám lão hồ ly ngồi đây, đều có thể chở đầy hàng hóa từ Malaysia, Thái Lan thậm chí Australia, một mạch chạy đến Liêu Đông hoặc Triều Tiên, một chuyến kiếm được tiền cước còn nhiều hơn toàn bộ tài sản hiện tại của hắn.
- Vu lão bản, vậy là muốn đấu hàng trước, rồi mới ngồi xuống đàm phán?
Một lão già vừa nãy có vẻ đang ngủ gật bên cạnh Địch Tuấn Đạt, lúc này lại chẳng có chút buồn ngủ nào, mở miệng hỏi Vu Thế Đình.
Sắc mặt Địch Tuấn Đạt tối sầm lại, những lão hồ ly này đều đang chờ có người không nhịn được mà hỏi ra trước. Loại người như Vu Thế Đình, không thể nào mỗi lần mở miệng đều làm người khác khó xử, trước tiên là dằn mặt kẻ mở miệng đầu tiên, những người sau hỏi chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Nghĩ đến đây, Địch Tuấn Đạt càng thêm tức giận, đã đến lúc này rồi mà những lão hồ ly này vẫn còn tính toán những thứ như vậy, từng người đều tự cho mình là Phạm Lãi, Đào Chu, thật có bản lĩnh thì đi tranh giành làm ăn với người Anh đi?
Vu Thế Đình quét mắt một vòng những người đến hôm nay:
- Tăng lão bản sao không thấy đâu? Hôm qua, Tăng lão bản không phải đang đãi khách tại một quán ăn ở Tây Tháp sao? Đã không gửi thiếp mời cho ta, hôm nay cũng không chịu đến, đây là chê Vu Thế Đình ta không có đảm lượng à, vở “Kinh Biến” này ta còn cố ý chọn cho hắn nữa chứ.
Đột nhiên điệu “Nam Phác Đăng Nga” vang lên, tiểu sinh đóng vai Lý Long Cơ lập tức cất giọng chuẩn chỉnh hát lên:
- Yên ổn cung đình yến an, rối ren biên cảnh tạo phản. Ầm ầm trống trận vang, bùng bùng lửa chiến lan. Thần dân chạy tán loạn, đen tối càn khôn đảo điên, lộn xộn xã tắc tan hoang, lộn xộn xã tắc tan hoang. Chẳng chịu nổi gió tây se lạnh, ảm đạm vầng dương lặn Trường An lạnh lẽo.