← Quay lại trang sách

Chương 879 Tháp Nhĩ Ba (2)

Ta cũng không hứng thú, chính vì làm ăn thuốc phiện mà ta mới bị người ta đuổi đến Hồng Kông. Lần này đến đây, Trần tiên sinh đừng nghĩ ta còn định làm ăn thuốc phiện, ta đến đây là để an hưởng tuổi già, chỉ là đến thăm ngươi, kết giao với ngươi một chút tình nghĩa, sau này nếu vô ý gây rắc rối trên địa bàn của ngươi, cũng tiện xin lỗi ngươi, dù sao chúng tôi cũng người lạ đất khách.

- Ngươi khách sáo quá, ta chỉ kiếm ăn ở mấy bến tàu thôi. Ta nghĩ, Sai tiên sinh chắc không định đến bến tàu làm ăn chứ?

Trên mặt Trần A Thập vẫn không thấy nụ cười.

Dù sao gần đây ngày tháng của hắn cũng không được tốt lắm, hai ông vua tàu biển đấu đá nhau, trên bến tàu ngoài những vật tư sinh hoạt cần thiết vẫn đang vận chuyển, các việc làm ăn vận tải khác đều đã đình trệ. Làm ăn đình trệ, anh em dưới tay hắn không có việc để làm, sắc mặt tất nhiên không thể tốt được.

- Không không không, xin Trần tiên sinh yên tâm, ta tuyệt đối không dám tranh giành công việc làm ăn với các bang hội địa phương. Rồng mạnh còn không đè được rắn địa phương, huống chi chúng tôi chỉ là một đám chó nhà có tang?

Sai Ba nói với Trần A Thập.

- Chỉ là hy vọng có thể làm ăn chân chính ở Hồng Kông, kiếm miếng cơm manh áo, mong các vị đừng gây khó dễ cho chúng tôi.

- Làm ăn chân chính cũng có nhiều loại, Sai tiên sinh. Miễn là người của ngươi không đến bến tàu làm ăn chân chính, ta đương nhiên lấy hòa làm quý.

Trần A Thập đưa tay vuốt ve pho tượng Phật vàng nhỏ.

- Món quà quý giá như vậy.

- Không đáng, không đáng. Ngươi cứ từ từ uống trà, ta còn phải đi gặp các thủ lĩnh bang hội khác. Mong Trần tiên sinh thông cảm, dù sao mới đến nơi xa lạ, không thể đắc tội với ai.

Sai Ba đứng dậy, chắp tay, bước ra khỏi kho hàng của Trần A Thập. Khi đang đi dọc bến cảng về phía chiếc xe trên đường phố, Pai Thun đi cùng Sai Ba, sau khi đã gặp hơn chục tự đầu Hồng Kông, mở miệng nói:

- Sai Ba, các bang hội Hồng Kông đều là một lũ ô hợp. Nếu dùng súng, chỉ một đêm là có thể tiêu diệt hết bọn chúng. Nếu dùng dao, ba đêm cũng đủ để khiến những lão giám đốcg hội Hồng Kông này biến mất khỏi nhân gian.

Sai Ba nghiêng mặt nhìn Pai Thun.

- Phải biết kính sợ, Pai Thun. Những lời như vậy, phải đợi đến khi chúng ta gặp hết tất cả các bang hội rồi mới nói ra. Sao ngươi không biết rằng, những bang hội chưa gặp cũng yếu ớt như những bang hội này?

- Vâng, Sai Ba.

Pai Thun cúi đầu.

Sai Ba đưa tay xoa đầu đối phương.

- Phải biết kính sợ. Phải nhớ rằng, chúng ta bị đuổi khỏi Thái Lan vì lý do gì, đừng phạm phải sai lầm tương tự. Đã đặt chân lên mảnh đất Hồng Kông này rồi, đừng để bị người ta đuổi đi như một lũ chó nhà có tang nữa.

...

- Ta thậm chí không biết ngươi ở tận Hồng Kông mà lại có liên hệ với Hội Dân Vũ khét tiếng của Anh Quốc. Thân ái, ta nghĩ ngươi rất cần chú ý đến hình ảnh của mình. Đây là Anh Quốc, không phải Hồng Kông. Nếu ngươi để lộ ra dù chỉ một chút scandal ở đây, thì đừng mong nhận được thiệp mời mà ngươi mong muốn nữa.

Angie Perlis khẽ gõ cửa phòng, bưng một tách trà Phổ Nhĩ Trung Quốc đến cho Tống Thiên Diệu, rồi nhân cơ hội ghé vào tai hắn nói.

- Được rồi, ngươi đã thành công làm cả nhà ta sợ hãi.

Khi không có người khác, Tống Thiên Diệu thích uống trà Trung Quốc hơn. Những loại trà Earl Grey được người Anh ưa chuộng, đối với người quen uống trà Trung Quốc như hắn mà nói, hương vị pha trộn giữa sữa, chanh và lá trà chắc chắn là đang hành hạ vị giác của hắn.

Tống Thiên Diệu nhận lấy tách trà uống một ngụm, rồi tiếp tục xem xét tài liệu về các xưởng đóng tàu ở Glasgow mà vị cha vợ người Anh đã giúp hắn kiếm được.

- Ta không nghĩ Hội Dân Vũ chỉ xứng đáng với cái từ khét tiếng đó. Có lẽ những người Anh kỳ thị họ mới phù hợp với từ này hơn.

Angie Perlis đứng bên cạnh khoanh tay, nhìn Tống Thiên Diệu với vẻ nửa cười nửa không.

Tống Thiên Diệu liếc mắt nhận thấy biểu cảm của Angie Perlis, đặt tách trà xuống, xoay ghế đối diện với nàng.

- Sao vậy?

Angie Perlis dùng ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve cằm.

- Ta cảm thấy, ngươi càng thân thiết với ai thì càng thể hiện sự thù địch với Anh quốc một cách vô tư. Trong xương tủy, ngươi không chỉ là một người đàn ông trọng nam khinh nữ, mà còn là một kẻ theo chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi.

- Xin sửa lại.

Tống Thiên Diệu ngập ngừng một lúc, giơ hai ngón tay trái lên.

- Thứ nhất, ta không có thù địch với Anh quốc, ta chỉ quen nhìn mọi thứ bằng con mắt lợi ích. Thứ hai, ta không phải người theo chủ nghĩa dân tộc, ta là người theo chủ nghĩa lợi ích. Và điều thứ hai có thể giải thích cho điều thứ nhất.

- Có lẽ đối với người khác, ngươi là kẻ không có quan niệm quốc gia, chỉ nói đến lợi ích. Nhưng ngươi chắc chắn cũng dùng câu chuyện này để giải thích với ta sao?

Angie Perlis nháy mắt.

Tống Thiên Diệu giơ tay lên.

- Ngươi muốn ta nói gì ở Anh? Ta căm ghét nước Anh? Hơn nữa ta cũng khác với những kẻ trọng nam khinh nữ truyền thống của Trung Quốc, đúng không?

- Mẹ ta lén hỏi ta, người Trung Quốc có phải đều cưới năm sáu thê thiếp rồi nhốt họ trong nhà không cho ra ngoài không?

- Ngươi nên bảo mẹ ngươi bớt xem những bộ phim về Phú Mãn Châu do người Mỹ quay. Giờ đây, vùng đất phương Đông kia không còn gọi là Đại Thanh quốc nữa, mà là Trung Quốc.

Tống Thiên Diệu nói với Angie Perlis.

- Còn nữa, ta nói nếu một ngày nào đó, có lẽ vì lợi ích mà ta thật sự có chút vấn đề với quốc gia này, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

Angie Perlis vuốt mái tóc dài.

- Sao ngươi không hỏi câu này trước khi lên giường với ta? Nếu cha mẹ ta biết ta đã lên giường với đàn ông trước khi kết hôn, họ sẽ khóc đến chết mất. Ngươi phải biết họ có đức tin thuần khiết, từ chối mọi hành vi tình dục trước hôn nhân. Nếu thật sự có một ngày đó, phản ứng của ta là, nếu ngươi để ta biết ngươi ôm nữ quản lý đã giúp ngươi liên lạc với hội Dân Vũ từ nhà hàng của ông nội ngươi lên giường, ta sẽ đi tố cáo tất cả vấn đề của ngươi với Nữ hoàng.