Chương 880 Tiền giả
Tống Thiên Diệu ho khan hai tiếng, ngượng ngùng dùng tay xoa nhẹ mũi. Hội Dân Vũ ở Anh quả thật là do Tề Vĩ Văn giúp hắn liên lạc. Tuy Tề Vĩ Văn hiện giờ không còn can dự vào chuyện giang hồ của 14K, nhưng không có nghĩa là cô ta đã mất đi mối quan hệ trước đây.
Rất nhiều công nhân Hoa kiều sau khi về quê đều tham gia Quốc dân đảng, cứu vãn tổ quốc của mình. Vì vậy những người như Trần Trọng Anh, Tề Vĩ Văn luôn có thể kết giao với hội Dân Vũ ở Anh. Lần này đến Anh, Tống Thiên Diệu đóng vai một kim chủ cần được bảo vệ, không định dẫn hội Dân Vũ diễn một màn đại chiến băng đảng ở Anh.
Không ngờ chuyện Tề Vĩ Văn giúp mình lại bị quỷ muội phát hiện. Tống Thiên Diệu không nghi ngờ là Hoàng Lục hoặc Cửu Văn Long bên cạnh mình đã mật báo cho quỷ muội. Với bộ óc thông minh của quỷ muội, chỉ cần đoán một chút là có thể nghĩ ra Tề Vĩ Văn.
Nghĩ đến đây, Tống Thiên Diệu nhìn về phía Angie Perlis.
- Cô ta chỉ giúp chúng ta một việc lớn. Xem này, nếu không có cô ta, chúng ta còn chưa biết mua một nhà hàng sẽ gây ra rắc rối lớn. Hơn nữa, giúp đỡ không có nghĩa là ta phải lên giường với đối phương. Nam nhân của ngươi không phải là một con lợn đực.
- Số 37 đường Basil.
Angie Perlis đi đến sau lưng Tống Thiên Diệu, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho đối phương, khẽ nói.
Tống Thiên Diệu sững người.
- Cái gì?
Angie Perlis cười tủm tỉm nói.
- Trung tâm phòng dịch động vật. Nghe nói họ đang quảng bá phương pháp thiến động vật không đau bằng thuốc.
...
- Gần đây địa bàn của ngươi có bọn Thái Lan nào gây sự không?
Lam Cương ngậm điếu thuốc, cầm ống nghe điện thoại, nửa thân trên gần như nằm bẹp trên ghế, uể oải hỏi Nhan Hùng ở đầu dây bên kia.
Giọng Nhan Hùng nghe cũng có vẻ mệt mỏi.
- Nghe A Vĩ bọn họ nói, gần đây quả thật có mấy tên Thái Lan chạy đến lăng xăng ở các tiệm thuốc phiện, nhưng không gây sự. Sao thế?
Lam Cương tặc lưỡi mở miệng.
- Hùng ca, nghe giọng có phải đêm qua đại chiến mấy trăm hiệp? Không có gì, mấy tên đại ca băng đảng ở địa bàn của ta nói có một đám Thái Lan đến, cả ngày ngâm mình trong tiệm thuốc phiện, nhưng chỉ uống trà, không kiếm được mấy đồng của bọn họ.
- Mấy trăm hiệp? Ta bận đến mức sắp quên mùi vị đàn bà rồi. Ngươi là thám mục cao cấp, không cần lo lắng về chuyện này. Hiện giờ các hoa thám trưởng quản lý các khu vực ở Hồng Kông, Cửu Long đều phải thu thập tin tức, cấp trên của ngươi không có gì dặn dò sao?
Nhan Hùng nói ở đầu dây bên kia.
Lam Cương tò mò, ngồi thẳng người lại.
- Chuyện gì vậy? Vợ tên cảnh sát trưởng quỷ lão ngoại tình, bảo các ngươi bắt gian phu à?
- Ta cũng hy vọng là bắt gian phu, tiền giả, con mẹ nó, Hồng Kông và Malaysia báo cáo với chính quyền Hồng Kông, nói hiện nay trên thị trường có một lô tiền giả, rất khó phân biệt, ở Hồng Kông dùng tiền giả, tức là cướp tiền từ túi bọn quỷ ngoại quốc, bọn quỷ ngoại quốc đương nhiên không đồng ý, nên hiện nay việc hàng đầu, chính là các khu vực phối hợp với bộ phận chính trị, bộ phận an ninh cùng ngân hàng điều tra nguồn gốc tiền giả.
Nhan Hùng thở dài.
- Mấy ngày nay chạy khắp các tiệm cầm đồ, tiệm vàng, ngân hàng trên địa bàn của ta đến gần đứt chân, đâu có thời gian tìm đàn bà, hiện giờ cảnh sát đối với việc những con tàu ở bến cảng đình công cũng không lo được.
Lam Cương hả hê cười lên.
- Vậy chẳng phải đúng ý ngươi, có thể tiếp xúc với những tên quỷ ngoại quốc cấp cao của bộ phận an ninh, bộ phận chính trị? Ta thì nhàn nhã hơn nhiều, điều tra buôn lậu, chủ yếu là điều tra trong quá trình buôn lậu có ai dùng tiền giả thanh toán không, điều tra thì chưa tra ra, nhưng lại là chỗ béo bở, kiếm được ít tiền, có thời gian mời ngươi uống rượu, ta gọi điện chủ yếu là nghi ngờ người Thái, có khả năng chuẩn bị vận chuyển một lô thuốc phiện đến Hồng Kông không, dù sao vụ tiền giả này vừa mới xuất hiện, người Thái cũng vừa lộ diện, có gì bất thường không?
- Ngươi điều tra ra vấn đề gì rồi?
- Chính vì chưa điều tra ra nên mới đặc biệt gọi cho ngươi, xem trên địa bàn của Hùng ca, người Thái có vấn đề gì không.
Lam Cương nói nhẹ nhàng, nhưng mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đối diện mình.
Sau khi xác định Nhan Hùng cũng không có tin tức gì, cúp điện thoại, Lam Cương ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía mấy tên thủ hạ đang đứng đối diện, vẻ mặt nghiêm túc.
- Người Thái chắc chắn có vấn đề, ta đã gọi bốn cuộc điện thoại, bốn khu vực cảnh sát đều có người Thái lảng vảng trong các tiệm thuốc phiện, nếu không phải bọn chúng chuẩn bị vận chuyển hàng, chẳng lẽ là cục phúc lợi cử bọn chúng đi truyền đạo cho những kẻ nghiện? Các ngươi, theo dõi chặt những tên Thái trên địa bàn, có vấn đề lập tức thông báo cho ta, hiện giờ Hồng Kông có tiền giả, ai có thể điều tra ra thì lập được công lớn, đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không sẽ là hai vụ án gộp thành một, ép người Thái nhận tội vụ tiền giả!
Một tên thủ hạ có vẻ do dự.
- Vô Đầu ca, người Thái không phạm tội cũng phải theo dõi sao?
- Người Thái không phải là người à? Không cần đi làm kiếm tiền, cả ngày đến tiệm thuốc phiện uống trà tán gẫu? Không ăn khói lửa nhân gian? Đã nói có vấn đề, thì chắc chắn có vấn đề, đôi mắt này của ta không thể sai được.
Lam Cương nói chắc như đinh đóng cột.
Một tên thủ hạ khác tò mò hỏi.
- Vô Đầu ca, sao ngươi biết được?
- Con mẹ nó, có một tên Thái đẹp trai tranh gái với ta ở vũ trường... Không có chuyện gì cũng phải làm cho hắn có chuyện.
Lam Cương nhìn đám thủ hạ nói.