Chương 891 Trang điểm lộng lẫy
Đàm Kinh Vĩ lên tiếng:
- Đi thôi, còn nhiều việc lắm. Trước tiên hãy lợi dụng cái chết của Tăng Xuân Thịnh, trong lúc cả hai bên đều đình công, tìm ra những kẻ và những con tàu còn dám lén lút vận chuyển hàng cấm đến đại lục. Giết những kẻ đáng giết, đánh chìm những tàu đáng đánh chìm. À phải rồi, ta có một vị cấp trên cũ, khi ta đến đây đã dặn dò ta, một người bạn họ Lâm của hắn bị người ta bức tử, hy vọng ta tiện thể giúp nhà họ Lâm đòi lại công đạo. Vất vả Tứ ca đi điều tra xem, nhà họ Lâm đó là tình hình gì, đối thủ là ai. Còn nữa, tìm ra người phụ nữ tên Tề Vĩ Văn đó, cũng đừng mất công hỏi han gì cả, đào mộ em trai ta lên, chôn cô ta vào đó để làm bạn với em trai ta, cũng để nó được hưởng phúc dưới đó.
- Biết rồi, Đàm tiên sinh.
Tứ ca lên tiếng phía sau Đàm Kinh Vĩ.
- Sau khi đưa ngươi đến Điếu Cảnh Lĩnh, ta sẽ lập tức đi sắp xếp.
Trên mặt biển nổi lên từng đợt sóng trắng, Đàm Kinh Vĩ nhìn mặt biển, giọng điệu có chút cảm khái.
- Nước sông Thương Lang, cuồn cuộn chảy về đông, Tứ ca, ngươi nói làm một anh hùng hào kiệt vẫy vùng trong dòng chảy xiết tốt, hay làm một ông lão đánh cá tiều phu chỉ biết đứng bên bờ ngắm sóng tốt hơn?
Tứ ca phía sau lên tiếng, giọng hơi khàn, mang chút giọng Tây Xuyên.
- Người như chúng ta, đâu có được lựa chọn.
Một chiếc máy bay từ bầu trời xa bay đến, từ từ lướt qua đầu hai người, Đàm Kinh Vĩ thở dài:
- Phải, đâu có được lựa chọn.
...
Tống Thiên Diệu bước ra khỏi cửa sân bay, Hoàng Lục đã đợi sẵn từ xa lập tức nở nụ cười, nhanh chóng tiến lên đón lấy vali du lịch trong tay Tống Thiên Diệu, miệng cười toe toét nói:
- Lão bản, nghe nói ngươi trở về, ba người phụ nữ đều trang điểm lộng lẫy, chuẩn bị vắt kiệt ngươi đấy.
Tống Thiên Diệu nhìn Hoàng Lục đang cười gian xảo.
- Lục ca, ba người phụ nữ? Ai vậy? Lâu Phượng Vân, Uyển Thanh, còn ai nữa? Không lẽ là Hinh Nương và ba đứa nhỏ đó chứ?
- Tề cô nương chứ ai, ngươi không phải bảo ta điều tra tin tức của đại bá ngươi sao, nên hôm qua qua Cửu Long chào hỏi, có nói một chút về việc ngươi hôm nay trở về. Ta đặc biệt nói với Tề cô nương, cô gái Tây không về cùng ngươi. Thế nào, ta làm vệ sĩ như vậy, có chu đáo không?
Hoàng Lục đặt vali vào cốp xe, nói với Tống Thiên Diệu.
Tống Thiên Diệu đảo mắt.
- Ngươi thật là chu đáo, đặt vé tàu đi, ta phải đến Ma Cao gặp Hà tiên sinh trước, đâu có thời gian đi với phụ nữ.
- Hà tiên sinh cũng là đàn ông, sẽ hiểu thôi, có khi còn chẳng giữ ngươi lại ăn tối, mà để ngươi về Hồng Kông luôn.
Hoàng Lục ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Khi xe đã ra khỏi sân bay, Tống Thiên Diệu ngồi ở ghế sau lật xem mấy tờ báo tiếng Anh Hồng Kông phát hành hôm nay do Hoàng Lục chuẩn bị, Hoàng Lục nắm vô lăng, mắt nhìn Tống Thiên Diệu qua gương chiếu hậu:
- Lão bản, lần này ngươi đột ngột về Hồng Kông, cô nàng xinh đẹp họ Lư kia có vẻ rất không vui, muốn tự mình gọi điện cho ngươi, bị ta từ chối rồi.
Tống Thiên Diệu mắt nhìn tin tức trên báo, miệng nói.
- Cô ta một lòng muốn liên thủ với ta giăng lưới bắt cá, giờ ta nửa đường bỏ cuộc, cô ta nổi giận là phải, nhưng không sao cả, cô ta đắc tội được, Hà tiên sinh ta đắc tội không nổi.
Hoàng Lục nghe ra giọng điệu Tống Thiên Diệu có chút không hài lòng về việc Hà Hiền đột ngột gọi hắn về Hồng Kông lần này, gãi đầu cười, chuyển chủ đề.
- Vị đại bá của ngươi đúng là thần xuất quỷ mất, tra cứu lâu như vậy, chẳng có chút tin tức gì, rất có thể đã chạy sang Malaysia hoặc Philippines rồi, dù sao cuỗm được nhiều tài sản của các thúc bá Hòa An Lạc như vậy, đi đâu cũng ăn no mặc ấm cả đời.
Nghe Hoàng Lục nhắc đến việc Tống Xuân Trung mất tích, Tống Thiên Diệu đặt báo xuống, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Nếu hắn đi dưỡng lão thì tốt, ngươi cũng đâu phải chưa từng thấy thủ đoạn của hắn, loại người đó, trông có vẻ chuẩn bị dưỡng lão sao?
- Lão bản, nói vậy ngươi kiếm được bao nhiêu tiền thì chuẩn bị dưỡng lão? Hay là chuẩn bị giống như Hà tiên sinh, có tiền rồi thì làm cái gì đó như đại biểu người Hoa, nghị viên người Hoa chẳng hạn?
- Kiếm bao nhiêu tiền thì bắt đầu dưỡng lão? Còn sớm lắm, còn về đại biểu người Hoa, nghị viên người Hoa, ta thì không hứng thú.
- Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành có tiền rồi thì vì dân thỉnh mệnh sao, những người ngươi giao thiệp, giờ nhà nào cũng có người treo danh hiệu nghị viên hoặc Thái Bình thân sĩ, chẳng lẽ ngươi không chuẩn bị kiếm cái danh hiệu gì treo lên người? Nếu ngươi là Thái Bình thân sĩ, ta làm vệ sĩ này ra ngoài cũng oai phong hơn, đánh nhau với người ta cũng chỉ bắt đối phương không bắt ta, đỡ được nhiều phiền phức.
- Từ Ân Bá, Vu Trinh Trọng, Địch Tuấn Đạt ba người đó, Lôi Đàn Tử nói sao?
Tống Thiên Diệu thu hồi ánh mắt từ cửa sổ, đột ngột chuyển chủ đề.
Hoàng Lục sững người, dường như ngạc nhiên vì đầu óc lão bản mình luôn nhảy cóc như vậy:
- Không biết, cảm giác mấy người bọn họ ngồi đó đấu khẩu, nói toàn những lời trống rỗng.
- Nếu có người có thể châm thêm lửa thì tốt... Lục ca, ngươi nói Tề cô nương có khả năng thực sự trang điểm lộng lẫy không?
Hoàng Lục ho khan một tiếng.
- Lão bản, ngươi không phải chứ, thật sự về là chuẩn bị gấp rút đi lên giường với Tề cô nương? Chẳng lẽ con quỷ nhỏ kia chưa vắt kiệt ngươi đã thả ngươi về?
- Tề cô nương có trang điểm lộng lẫy hay không ta không biết, nhưng sau khi về từ Ma Cao, ta nên trang điểm lộng lẫy lên sân khấu hát tuồng rồi.
Xe chạy thẳng đến bến tàu khách, hai người chuẩn bị đi thẳng qua biển đến Ma Cao.