Chương 892 Không cho ta cơ hội (1)
Vừa mới xuống máy bay, đột ngột lên tàu khách đi Ma Cao, bị gió biển mang theo mùi mặn thổi qua cửa sổ, sự bực bội tích tụ trong chuyến đi của Tống Thiên Diệu tan đi không ít.
Hà Hiền đặc biệt phái Hoàng Tử Nhã lái xe đến bến tàu đón Tống Thiên Diệu và Hoàng Lục, thấy Hoàng Tử Nhã, Hoàng Lục theo bản năng muốn ưỡn ngực làm một tư thế ngạo mạn với tam ca của mình, kết quả vừa mới hít nửa hơi, đã bị Hoàng Tử Nhã một đấm vừa phải vào phổi, ho khan hai tiếng, không còn giữ được vẻ cao thủ nữa.
Đối với người em họ này của mình, Hoàng Tử Nhã hiện giờ đã không còn cảm thấy đau đầu và ghét bỏ nữa, dù sao tên này cũng ở tận Hồng Kông, nếu gây ra chuyện gì lớn thì cũng có gã thanh niên trước mặt này chịu trận. Tuy nhiên Hoàng Tử Nhã lại khâm phục tầm nhìn của Hoàng Lục và ông chủ, khi đó Tống Thiên Diệu chỉ là chủ một xưởng tóc giả nhỏ, vậy mà tên này đã chạy qua giúp Tống Thiên Diệu, ai ngờ chỉ hơn một năm sau, gã Tống Thiên Diệu từng run rẩy sợ hãi khi đến Ma Cao trước mặt này, giờ đã trở thành tân quý tộc Hồng Kông với tài sản hàng trăm triệu, sở hữu nhiều mảnh đất lớn, ngay cả nhà họ Lâm từng đối đầu với Lobo ở Ma Cao năm xưa cũng đã sụp đổ trước mặt hắn.
- Tống tiên sinh, Hạ tiên sinh đã đang chờ ngươi, mời vào.
Hoàng Tử Nhã đưa tay mở cửa xe cho Tống Thiên Diệu, dùng cách xưng hô rất lịch sự.
Tống Thiên Diệu mỉm cười.
- Đa tạ Hạ tiên sinh và tam ca đã bận tâm, còn đặc biệt đến đón.
Hoàng Lục ngồi ở ghế phụ, tay gác lên cửa sổ xe, mắt nhìn ra ngoài, miệng hỏi Hoàng Tử Nhã đang lái xe một cách lơ đãng:
- Tam ca, lão bản của ta chạy qua Anh quốc tán gái, trước khi đi giao hết quyền lực cho ta, ta vừa mới chuẩn bị đại triển quyền lực, cảm nhận cảm giác nắm quyền trong tay, Hạ tiên sinh một cú điện thoại đã gọi lão bản của ta về, này, có phải nên bồi thường cho ta một chút không?
Hoàng Tử Nhã nhìn Hoàng Lục với ánh mắt nghi hoặc.
- Bồi thường? Ngươi nói chuyện với Hạ tiên sinh đi, xem hắn có bồi thường cho ngươi không, hoặc ngươi nói với lão đầu của ngươi.
- Này, trong thời gian lão bản ta không có mặt, ngươi có biết ta đã đàm phán mấy vụ làm ăn lớn không? Ta...
- Lục ca.
Tống Thiên Diệu ngồi ở ghế sau ngăn Hoàng Lục nói tiếp.
Hoàng Lục ngáp một cái, sau đó cúi đầu châm một điếu thuốc, không nói gì nữa.
Hoàng Tử Nhã lái xe đến Thiên Thần Hạng mà Tống Thiên Diệu đã từng đến một lần trước đây, từ xa nhìn thấy xe Hoàng Tử Nhã lái đến, mấy người rõ ràng là vệ sĩ của Hà Hiền ở đầu ngõ quay đầu vào trong ngõ báo tin, khi xe dừng lại trước một tòa nhà lớn trong ngõ, Hà Hiền đã đứng ở cửa với vẻ mặt hòa nhã, nhìn Tống Thiên Diệu và Hoàng Lục bước xuống xe.
- Hà tiên sinh.
Tống Thiên Diệu chủ động lên tiếng, đưa tay về phía Hà Hiền.
Hà Hiền tiến lên nắm lấy tay Tống Thiên Diệu, thuận thế vòng tay ôm vai Tống Thiên Diệu vỗ nhẹ, dẫn hắn cùng đi vào trong nhà:
- Ta đột nhiên gọi ngươi từ Anh quốc về, trong lòng có oán hận lão già này không?
Tống Thiên Diệu xoa xoa mũi.
- Oán hận thì không dám, nhưng lén gọi Hạ tiên sinh là Hà ác bá áp bức lương dân thì có thật.
Hà Hiền cười ha hả.
- Ngươi cũng đọc báo rồi à? Quả nhiên là việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu đồn ngàn dặm.
Vì xung đột ở cửa khẩu Trung-Bồ trước đó, Hà Hiền đã can thiệp, đặc biệt là cắt đứt nguồn nước của Ma Cao, cuối cùng buộc Bồ Đào Nha phải cúi đầu nhận sai, xin lỗi. Có lẽ Bồ Đào Nha cũng biết, ở Ma Cao, thế lực của Hà Hiền còn lớn hơn cả Tổng đốc Ma Cao, nên khó có thể trực tiếp tìm cơ hội trị Hà Hiền, vì vậy chỉ có thể từ từ tìm cách gây khó chịu cho Hà Hiền.
Không biết họ đã tìm đâu ra mấy thương nhân Hoa kiều Đông Nam Á đến Ma Cao làm ăn, gây sự với thương nhân bản địa, cuối cùng cố ý cầu cứu Hà Hiền, Hà Hiền không giúp, thế là mấy thương nhân Hoa kiều Đông Nam Á này đăng báo nói Hà Hiền áp bức lương dân, là ác bá Ma Cao các kiểu.
Sau khi vào tòa nhà không treo biển hiệu này, Hà Hiền giới thiệu đây là chi nhánh của nhà họ Đàm, chuyên làm món ăn nhà họ Đàm, Tống Thiên Diệu có chút ngẩn người, theo kinh nghiệm kiếp trước của hắn, món ăn nhà họ Đàm tuy là món Quảng Phủ, nhưng sau khi cải tiến lại thiên về hương vị Bắc địa hơn, được coi là món Bắc, do Đàm Tông Tuấn, Đàm Trác Thanh cha con làm quan ở Bắc Kinh vào cuối triều Thanh sáng tạo ra, chưa từng nghe nói Hồng Kông Ma Cao cũng có món ăn nhà họ Đàm.
- Hậu nhân của Đàm Trác Thanh?
Tống Thiên Diệu đảo mắt nhìn tòa nhà cổ kính này, hỏi Hà Hiền.
Hà Hiền khoát tay.
- Món ăn nhà họ Đàm có hai loại, tòa nhà này là của một người cháu của Đàm Diên Khải, đô đốc Hồ Nam, nguyên lão Quốc dân đảng, nuôi một đầu bếp từng phục vụ Đàm Diên Khải.
Tống Thiên Diệu gật đầu.
- Chính là Đàm Tam Pháp có thể làm một bàn tiệc rượu trong ba mươi năm đó?
Đàm Diên Khải vốn rất thích ăn ngon, mỗi lần đãi khách, giá tiền bữa tiệc không được thấp hơn một trăm hai mươi đồng. Mà lúc đó một đấu gạo ngon cũng chỉ có tám đồng, một trăm hai mươi đồng đổi thành gạo, có thể cho một người ăn đủ ba mươi năm, nên người đời sau dùng cụm từ “một bàn tiệc ba mươi năm” để hình dung.