Chương 899 Trên lầu Vọng Dương chờ Hằng Nga
Có muốn đánh một ván không?
Hắn vừa chỉ vào bàn cờ hỏi Tống Thiên Diệu, đối diện thủ hạ Tứ ca của Đàm Kinh Vĩ đã trực tiếp ngồi xuống bên cạnh quân cờ đen trên bàn cờ, nở nụ cười với Đàm Kinh Vĩ.
- Đàm tiên sinh, có muốn đánh một ván không?
Hoàng Lục thấy bàn cờ bị chiếm, trực tiếp đi qua ngồi đối diện Tứ ca.
- Ta thích đánh cờ nhất, không bằng đánh một ván? Ai thua thì chủ động nhường chỗ.
Tứ ca nhìn Hoàng Lục, rồi lại nhìn Đàm Kinh Vĩ, Đàm Kinh Vĩ mỉm cười.
- Hiếm khi có người chịu đánh cờ với ngươi, ta sẽ không quấy rầy hứng thú của ngươi, ngắm cảnh, thưởng thức thư họa cũng khá tốt.
Tứ ca nghe xong lời Đàm Kinh Vĩ, bắt đầu xếp quân cờ trên bàn, Tống Thiên Diệu nhìn vẻ mặt không vui nhưng không dám phát tác của Hoàng Lục, cười xoay người, lại bắt đầu ngắm những bức thư họa treo trên tường.
- Vị tiên sinh này cũng làm ăn vận tải biển? Nghe nói gần đây việc làm ăn vận tải biển ở Hồng Kông hơi khó khăn, ai, mấy chiếc tàu ta vừa mua khi nào mới có thể rời bến, còn phải đợi Vu lão bản gật đầu.
Đàm Kinh Vĩ chậm rãi bước đến bên cạnh Tống Thiên Diệu, cùng hắn ngắm một bức thư pháp của Hoàn Nhan Lượng trước mặt, miệng hỏi.
Tống Thiên Diệu lấy thuốc lá từ trong ngực ra, đưa cho Đàm Kinh Vĩ một điếu, khiêm tốn lắc đầu.
- Việc làm ăn vận tải biển dù khó làm đến đâu, cũng không phải ai cũng làm được, ta chỉ là kẻ nghèo khó miễn cưỡng làm chút việc nhỏ trên bờ để kiếm ăn, một chiếc tàu vài trăm vạn đô la Hồng Kông, cả Hồng Kông có bao nhiêu người làm nổi loại việc khó làm này?
Đàm Kinh Vĩ tự lấy ra một chiếc Zipper của quân đội Mỹ, châm lửa rồi đưa đến trước điếu thuốc trên miệng Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu nói với Đàm Kinh Vĩ một câu: Đa tạ.
Rồi tự mình ghé lại gần để châm thuốc.
Sau khi Tống Thiên Diệu châm xong, Đàm Kinh Vĩ mới tự mình châm điếu thuốc Tống Thiên Diệu đưa cho hắn, thở ra một vòng khói.
- Việc làm ăn nhỏ trên bờ tốt đấy, ổn thỏa, mỗi ngày yên ổn, sáng mở cửa, tối đóng cửa, ta không biết ta ghen tị với việc làm ăn nhỏ trên bờ mà ngươi nói đến mức nào.
Tống Thiên Diệu cười ha hả.
- Vậy nếu ta nói đổi cái tiểu sinh ý của ta lấy cái sinh ý hàng hải của tiên sinh, chắc chắn ngươi không chịu, đúng không? Ta thấy ngươi làm ăn hàng hải kiếm bộn tiền, còn ngươi thấy tiểu sinh ý của ta nhàn hạ, ta không biết nguy hiểm trên biển, ngươi cũng không biết khó khăn trên đất liền, nhà máy có bang hội thu tiền bảo kê, không đưa thì đập phá máy móc, cảnh sát cũng thu tiền bảo kê, không đưa thì gây rắc rối, bảo trong nhà máy có thuốc phiện, ống điếu các thứ, đội cứu hỏa còn thu tiền bảo kê dữ hơn, không đưa thì tự nghĩ hậu quả, mấy tên Tây ở phòng quản lý công thương thu tiền bảo kê hung nhất, không đưa là dán giấy niêm phong đóng cửa luôn. Ổn thỏa? Nếu đưa hết những khoản tiền đó thì quả thật là ổn thỏa, nhưng tiền kiếm được vất vả, cũng chỉ đủ đảm bảo bản thân và gia đình không chết đói, muốn kiếm tiền bằng cách thật thà chăm chỉ ở Hồng Kông nơi bọn quỷ Tây làm chủ này, khó lắm.
Có lẽ vì câu cuối cùng của Tống Thiên Diệu nói về Hồng Kông nơi bọn quỷ Tây làm chủ, khiến Đàm Kinh Vĩ có chút cảm khái, Đàm Kinh Vĩ vỗ vỗ lưng Tống Thiên Diệu, giọng xúc động nói:
- Hồng Kông là của người Trung Quốc, rồi sẽ có ngày, chúng ta người Trung Quốc sẽ đuổi bọn người Anh ở Hồng Kông đi giống như đuổi bọn Nhật xâm lược năm xưa, đến lúc đó, dù là Hồng Kông, Đài Loan, Ma Cao hay Đại lục, chỉ còn lại chúng ta người Trung Quốc, cũng không phải như bây giờ, phân biệt người Thượng Hải, người Hồng Kông, người Ma Cao, người Đài Loan, mọi người đều có thân phận như nhau, không phân biệt, thái bình thịnh thế. Trước khi mỗi thịnh thế đến, tất nhiên phải trải qua nhiều gian truân khúc khuỷu, ngươi cứ làm tốt cái tiểu sinh ý của mình, cố gắng sống sót, đến lúc đó sẽ thấy được ngày ấy.
Khi Đàm Kinh Vĩ vỗ lưng Tống Thiên Diệu, Hoàng Lục và Tứ ca đang đánh cờ đồng thời quay đầu nhìn về phía hai người, đợi Đàm Kinh Vĩ rút tay về mới thu hồi ánh mắt, Hoàng Lục đẩy con tốt lên phía trước một bước.
- Cung tốt.
- Xem ra Vu Thế Đình Vu lão bản hôm nay thật sự rất bận.
Tống Thiên Diệu nhìn qua cửa sổ, thấy đám hạ nhân trong sân dường như hoàn toàn quên mất trên lầu còn có bốn người đang đợi gặp Vu Thế Đình, tên hạ nhân gần nhất của nhà họ Vu cũng đã đứng cách xa hai ba chục mét.
- Chẳng lẽ là cố tình tránh không gặp ta hoặc ngài?
- Nghe nói Vu Thế Đình Vu lão bản có một người con gái nuôi đẹp như hoa như ngọc, còn khó gặp hơn cả Vu lão bản, ngoài người nhà ra, hình như chẳng mấy ai được gặp.
Đàm Kinh Vĩ cười với Tống Thiên Diệu.
- Tin này là do một người bạn cũ ở Thượng Hải nói cho ta biết.
Tống Thiên Diệu sững người, quay đầu nhìn Đàm Kinh Vĩ lần nữa, trên mặt hiện lên nụ cười phóng đãng hơn trước.
- Đã nói ra được thì chắc hẳn có cách gặp một lần? Ta không sao cả, ta nổi tiếng là kẻ háo sắc, vì gặp mặt một người phụ nữ mà đắc tội với Vu Thế Đình cũng không sợ.
Đàm Kinh Vĩ quay đầu chỉ về phía bài thơ Hoàn Nhan Lượng treo trong lầu cười ha hả:
- Ngay từ lúc ngươi chăm chú nhìn bài thơ này, ta đã nghĩ chúng ta là đồng đạo rồi.
Ánh mắt hai người nhìn qua, một bức thư pháp hành thảo treo trên lầu các:
Đình bôi bất cử, đình ca bất phát, đẳng hậu ngân thiềm xuất hải. Bất tri hà xứ phiến vân lai, tố hứa đại, thông thiên chướng ngại.
Cừu nhiêm niễn đoạn, tinh mâu tỉnh liệt, duy hận kiếm phong bất khoái. Nhất huy tiệt đoạn tử vân yêu, tử tế khán, Hằng Nga thể thái.