Chương 902 Đại cao thủ
Chà! Vừa rồi đáng lẽ nên ra tay giết hụt Tống tiên sinh khi Thủy thúc nói chúng ta là người một nhà của Thương hội Thượng Hải, tiếc quá, tiếc quá!
Tứ ca nhìn Đàm Kinh Vĩ.
- Đàm tiên sinh, vậy lần sau gặp mặt, có giết bọn họ không?
Đàm Kinh Vĩ nhìn Tứ ca với nụ cười nửa miệng, quay người đi về phía bàn cờ.
- Nào, đánh ván nữa.
...
Tống Thiên Diệu và Hoàng Lục đi theo Thủy thúc đến gặp Vu Thế Đình, Tống Thiên Diệu không có phản ứng gì với Thủy thúc đang đi phía trước, còn Hoàng Lục đã luyện võ công, lúc này đôi mắt từ phía sau nhìn chằm chằm vào Thủy thúc đang đội mũ sa đỉnh nhọn, mặc áo mã quần, khi đến bên ngoài thư phòng của Vu Thế Đình, đôi lông mày của Hoàng Lục đã nhíu lại.
- Sao vậy?
Tống Thiên Diệu hỏi Hoàng Lục một câu.
Lúc này Thủy thúc đã quay người lại, hơi cúi người với Tống Thiên Diệu.
- Tống tiên sinh, lão gia đang ở trong phòng, mời ngài vào?
Tống Thiên Diệu ghé sát miệng vào Hoàng Lục.
- Không được gây chuyện, muốn gây thì để ta gây.
Nói xong, Tống Thiên Diệu bước vào thư phòng cổ kính, treo biển “Hi Đức thư trai”.
Bên ngoài, Thủy thúc đứng nghiêm chỉnh trước cửa thư phòng, tai vểnh lên, dường như sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu từ bên trong bất cứ lúc nào.
Hoàng Lục đưa mắt nhìn Thủy thúc từ trên xuống dưới, cuối cùng không nhịn được mở miệng.
- Lão tiên sinh, lần trước ta mời Vu Trinh Trọng Vu tiên sinh, có chút thất lễ, xin ngươi thứ lỗi.
Thủy thúc khẽ nhướng mắt nhìn Hoàng Lục, thản nhiên nói.
- Hoàng tiên sinh, ngươi thất lễ với thiếu gia, sao lại xin lỗi ta?
- Dưới mũ của ngươi, có phải đang giấu một cái bím tóc không?
Hoàng Lục liếc nhìn chiếc mũ trên đầu Thủy thúc, hỏi.
- Ngươi biết ta?
Thủy thúc có chút ngạc nhiên.
- Ta không ngờ, ở Hồng Kông này còn có người biết ta?
Hoàng Lục khẽ lắc đầu.
- Không biết, chỉ vừa nhìn ra thôi. Mười ngón tay của ngài đều không còn móng, khi đi đường vai hơi nhô lên, trông có vẻ gù lưng, nhưng thực ra là đang thu cổ tích lực. Ta từng nghe cha và đường huynh nói, năm xưa ở Thượng Hải tô giới Pháp có một vị Trương tiên sinh biệt hiệu Biện Tử, Hà tiên sinh ở Ma Cao từng nhiều lần phái người đến Thượng Hải mời ngươi đến Ma Cao, đều bị ngươi từ chối, không ngờ hôm nay lại gặp được ở Hồng Kông.
Nếu Tống Thiên Diệu vừa rồi không vào thư phòng, chắc chắn sẽ tìm Thủy thúc xin chữ ký. Vụ Cao Đào được hậu nhân quay thành vô số phim ảnh, những người tham gia cứu viện cũng được phát triển thành Bát đại kim cương, Thập tam thái bảo các loại danh hiệu, nổi tiếng nhất không gì bằng bộ phim “Thượng Hải Thập tam thái bảo” của Trương Triệt.
Mà lúc này, Thủy thúc già nua đang đứng trước mặt Hoàng Lục, chính là một trong những cao thủ tham gia cứu viện Cao Đào hai người và gia quyến ở Thượng Hải mười ba năm trước, biệt hiệu Biện Tử.
Ở Lục Vũ Trà Lâu Hồng Kông, thỉnh thoảng vẫn có người kể chuyện nhắc đến giai thoại năm xưa, mỗi lần mở đầu đều nói một câu để định hình:
Biện Tử, Đạn Tử, Song Khoái Đao, bến tàu Hoàng Phố cứu Cao Đào.
Thủy thúc đứng đầu trong ba cao thủ.
Đó chính là lý do Hoàng Lục nhận ra thân phận đối phương nên chủ động lên tiếng xin lỗi. Hắn không sợ mình chết dưới tay đối phương, mà sợ nếu hôm nay không thương lượng xong, không chỉ mình phải chết, e rằng Tống Thiên Diệu cũng khó sống sót.
...
Hoàng Lục chưa từng gặp Biện Tử nổi danh ở Thượng Hải mười ba năm trước, cũng không biết lão quản gia trước mặt chính là hảo hán giang hồ từng tung hoành Thượng Hải, lưu danh hiệp nghĩa năm xưa.
Trước đây hắn làm việc cho nhà họ Hà ở Ma Cao, nghe nói đường huynh Hoàng Tử Nhã, cha hắn Hoàng Sâm đều là nhân vật nổi tiếng ở Hồng Kông và Ma Cao, nhưng nói về cả nước thì chỉ là những nhân vật vô danh, dù là giang hồ hay thương trường, trước khi giải phóng, muốn nổi danh toàn quốc phải xem có thể đánh ra tên tuổi ở Thượng Hải hay không.
Thượng Hải lúc bấy giờ, những nhân vật các ngành nghề khác mà Hoàng Lục nhớ tên không nhiều, dù là chính giới, thương giới hay văn hóa giới, vì cách Hoàng Lục quá xa. Nên khi ở Ma Cao, tai Hoàng Lục nghe nhiều nhất là những nhân vật giang hồ ở Thượng Hải. Xa xưa như anh em Mã Vĩnh Trinh, Mã Tố Trinh đã giết khắp Thượng Hải rồi hát bài “Quy khứ lai hề” không cần nói, chỉ riêng thời Dân quốc đã có rất nhiều người nổi danh bốn phương nhờ võ công.
Trong tai Hoàng Lục, nghe nhiều nhất, đứng đầu tất nhiên là Vương Á Kiều với tài bắn súng thần kỳ, căm ghét cái ác, nổi giận là giết người. Ngoài ra còn có những người như Chiêm Sâm được gọi là sát thủ số một của Quân thống, tung hoành mười dặm dương trường, khiến bọn Hán gian khiếp sợ; Lâm Hoài Bộ, tử sĩ được Đỗ Nguyệt Tiên nuôi bên cạnh Trương Khiếu Lâm; thậm chí cả Ngô Tứ Bảo, tay súng số một của Thất thập lục hiệu, vô pháp vô thiên, là Hán gian nhưng vẫn cướp cả vàng của người Nhật.
Những cái tên hoạt động sôi nổi ở Thượng Hải này khiến Hoàng Lục ước gì mình sinh sớm hơn vài năm để đến Thượng Hải so tài cao thấp với họ.
Trong số những cao thủ giang hồ Thượng Hải mà hắn từng nghe nói, có một người tên là Biện Tử, đầu đội một chiếc mũ sa tanh nhọn đỉnh của nhà Thanh đã rất hiếm thấy vào thời Dân Quốc, dưới mũ cuộn giấu một bím tóc, hai bàn tay không còn móng tay, ngón tay trông to hơn người bình thường một vòng, ngắn hơn một đoạn.
Nếu nói có người phù hợp với hai điểm này cũng không lạ, nhưng khi đi lại luôn thu cổ, nhún hai vai tích lực, lúc nào cũng sẵn sàng vung đầu dùng bím tóc giấu dưới mũ để tấn công người khác, e rằng chỉ có một người trước mặt này mà thôi.
- Ký tên một cái đi, tiền bối?
Hoàng Lục sau khi Thủy thúc trước mặt thừa nhận mình chính là Biện Tử Khoái Đao nổi danh một thời ở Thượng Hải, lập tức lộ ra nụ cười nịnh bợ.
- Từ nhỏ ta đã học đao, những vị thúc bá đều từng nhắc đến ngươi với ta, nói đao pháp của ngươi thần xuất quỷ một, ta đối với ngươi luôn ôm lòng kính...
Lúc này, trong thư phòng đột nhiên vang lên một tiếng “bộp”, nghe như tiếng đồ sứ rơi xuống đất!
Tiếp theo vang lên là tiếng quát giận dữ của Vu Thế Đình.