Chương 903 Lật mặt
Tên khốn kiếp này! Dám uy hiếp ta?
Bên ngoài thư phòng, miệng Hoàng Lục còn đang nói về việc ôm lòng kính trọng đối với đao pháp của Thủy thúc, hai chữ “kính trọng” còn chưa kịp nói ra, đao của Hoàng Lục đã theo lời Vu Thế Đình mà ra tay!
Tay trái vừa buông vừa nâng, một thanh khoái đao lưỡi sáng như tuyết đã đâm về phía eo Thủy thúc!
Thấy Thủy thúc thò tay chụp về phía thân đao của mình trong chớp mắt, khóe miệng Hoàng Lục hơi nhếch lên, tay phải đã sờ lấy khẩu súng ở thắt lưng.
- Lão già, thật sự tưởng ta sẽ cùng ngươi đấu đao vài chiêu sao?
Lão bản của mình bên trong đang lật mặt với Vu Thế Đình, Hoàng Lục không có thời gian để thực sự giao đấu với Thủy thúc, tay trái cầm đao thu hút sự chú ý của Thủy thúc, tay phải đã nắm súng chuẩn bị khống chế Thủy thúc, đồng thời chân trái co lại, đá về phía cửa thư phòng!
Tay phải Thủy thúc nắm lấy thân đao của Hoàng Lục, năm ngón tay như bôi keo dán cực mạnh, dính chặt vào thân đao, không dám sơ suất, bởi vì khi Hoàng Lục rút đao ra, lưỡi đao hướng lên trên, sống đao hướng xuống dưới, chỉ cần phân tâm một chút, đừng nói là đoạt được đao của Hoàng Lục, e rằng mấy ngón tay của Thủy thúc cũng sẽ bị Hoàng Lục cắt đứt.
Trong thư phòng, giọng của Tống Thiên Diệu cũng đã vang lên, mang theo sự tức giận không thể kìm nén:
- Vu Thế Đình! Ngươi tưởng Hồng Kông là Thượng Hải, tưởng vẫn còn Quốc dân đảng giúp ngươi làm chủ? Đây là Hồng Kông đấy! Nơi bọn Anh quốc nói chuyện! Người Thượng Hải quen gọi ngươi là A Thúc, ta Tống Thiên Diệu không hứng thú phụng ngươi làm tổ tông! Nói tốt với ngươi, ngươi lại bày ra bộ mặt chết tiệt đó là chuẩn bị qua sinh nhật âm phủ của mình sao!
Giọng của Vu Thế Đình nghe có vẻ như khóe miệng đã run rẩy, từng lời từng chữ như bị ép ra từ kẽ răng.
- Tên khốn kiếp này! Hôm nay nếu ta không ném ngươi xuống biển ta...
- Ném cái con mẹ ngươi! Vu Thế Đình, ta nói cho ngươi biết! Từ hôm nay trở đi, tàu của ngươi mà xuất hiện trong vùng biển Hồng Kông Ma Cao mà không bị đánh chìm, ta sẽ đổi họ theo ngươi! Tiền ta kiếm được sẽ không làm gì khác, chỉ chuyên thuê người đánh chìm tàu của ngươi~!
- Thủy thúc! Để người ta mang tên...
Lời của Vu Thế Đình còn chưa nói hết, một tiếng “bộp” đã vang lên, Vu Thế Đình rên lên một tiếng, thư phòng im lặng một lúc, Vu Thế Đình che đầu mở cửa thư phòng đi ra, góc trán có vết máu tươi!
Thủy thúc thấy cửa thư phòng mở, cúi đầu vung một cái, chiếc mũ sa tanh nhọn đỉnh bị hất bay, một bím tóc hoa râm từ dưới mũ quật ra, như một cái roi, mà ở đuôi bím tóc giấu một lưỡi dao nhỏ, chém về phía cổ Hoàng Lục.
Lúc này tay trái cầm đao của Hoàng Lục đã bị Thủy thúc nắm lấy, tay phải cầm súng còn chưa kịp nhắm vào Thủy thúc, thấy lưỡi dao bay tới, nếu là bất kỳ ai khác, có lẽ đều sẽ lùi bước né người, tránh khỏi bím tóc của Thủy thúc.
Nhưng lúc này Hoàng Lục lại trực tiếp chĩa nòng súng vào cửa thư phòng, chưa kịp hiểu rõ tình hình bên ngoài, nhắm vào người Vu Thế Đình đang che trán, rõ ràng vẫn còn đang choáng váng.
Bản thân hắn thì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bím tóc của Thủy thúc sượt qua da thịt Hoàng Lục, trong khoảnh khắc sắp chạm tới, Thủy thúc làm một động tác lắc đầu nhỏ, thu bím tóc về.
Thủy thúc đứng nguyên tại chỗ, lúc này Tống Thiên Diệu từ trong thư phòng đuổi theo ra, mặt mày đầy giận dữ, tay cầm một chiếc chén có nắp bằng bạch ngọc, ném thẳng về phía đầu của Vu Thế Đình!
- Mẹ kiếp! Muốn thu thập ta? Ta thu thập ngươi trước! Không giải quyết được ngươi, ta về cũng không thể báo cáo!
Tống Thiên Diệu hai mắt trợn lên, đầy sát khí.
Thủy thúc buông con dao trong tay, giơ chân đá vào bụng dưới của Tống Thiên Diệu! Đá cho Tống Thiên Diệu lùi về phía thư phòng, còn định nhảy tới gần Tống Thiên Diệu, khống chế hoàn toàn đối phương thì súng trong tay Hoàng Lục bỗng vang lên!
- Bùm! một tiếng, cả Tĩnh Viên đều chìm vào im lặng sau tiếng súng này!
- Ngươi còn động đậy, ta sẽ giúp lão bản của ngươi đi chầu trời!
Hoàng Lục chĩa nòng súng vào đầu Vu Thế Đình, hét với Thủy thúc.
- Đến đây!
Lúc này vết thương ở thái dương của Vu Thế Đình cũng lộ ra trước mắt Hoàng Lục và Thủy thúc, vết thương không lớn, chỉ là một vết cạn, máu nhuộm đỏ một chút trán rồi không chảy nữa, chỉ là trông có vẻ thảm hại đáng sợ.
Ngược lại lúc này Tống Thiên Diệu đầy sát khí từ trong thư phòng bước ra lần nữa, trông có vẻ đáng sợ, má trái sưng tím, rõ ràng là bị Vu Thế Đình đột ngột ra tay tập kích, dạy dỗ một trận nên thân.
Tống Thiên Diệu lúc này trợn mắt nhìn Thủy thúc.
- Đá ta? Đồ khốn, tối nay ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi!
Nhưng Tống Thiên Diệu không để tâm đến Thủy thúc, mà bước đến trước mặt Vu Thế Đình.
- Đánh vào mặt ta? Không làm chết ngươi, cả Hồng Kông chẳng phải sẽ biết ta Tống Thiên Diệu thua trận trước mặt người Thượng Hải sao!
Tống Thiên Diệu đứng bên cạnh Hoàng Lục, thẳng thừng mở miệng.
- Lục ca, bắn chết hắn đi.
...
- Giả quá đi? Vu Thế Đình tuổi tác này diễn vai võ sinh kiểu này, rất vất vả.
Đàm Kinh Vĩ dùng tay gãi nhẹ chút râu lún phún mọc lại trên cằm, hơi kỳ lạ hỏi Tứ ca bên cạnh:
- Hắn có phải nghĩ ta là kẻ ngốc dễ lừa nên mới diễn trò không? Nhưng dù ta có là kẻ ngốc, cũng không thể tin được hắn đánh nhau với một hậu bối trẻ tuổi chứ?
Tứ ca gật đầu bên cạnh Đàm Kinh Vĩ.
- Nhưng dù Vu Thế Đình đánh thành bộ dạng gì, thật cũng được, giả cũng được, cũng phải qua xem xét, lão già này rốt cuộc muốn đi nước cờ nào, một Thượng Hải thuyền vương lớn như vậy, không thể thấp kém đến thế được.