← Quay lại trang sách

Chương 935 Nhà hàng Thụ Cầm ồn ào (16)

Hắn vốn là một võ phu, theo bên cạnh Vu Thế Đình cũng chỉ làm bảo tiêu, Vu Thế Đình trò chuyện với hắn không e dè, nhưng hắn không có đầu óc như Vu Thế Đình, nên những lời Vu Thế Đình nói, phần lớn hắn đều không hiểu, hoàn cảnh có phần giống với Hoàng Lục bên cạnh Tống Thiên Diệu.

- Ngươi nói cái này?

Vu Thế Đình tự tay sờ vết thương trên trán, cười nói.

- Vết thương của ta là giả, chỉ không biết đêm nay Tống Thiên Diệu vận may thế nào, nếu hắn bị thương, chắc chắn là thật.

...

- Đến đây, ta biểu diễn một tài năng cho ngươi mở mang tầm mắt, trước khi đồng xu ngừng quay, ta có thể uống cạn bát canh thịt bò lớn này!

Đàm Kinh Vĩ lấy ra một đồng xu, đặt lên bàn quay tít, rồi bưng một bát canh thịt bò lớn, đổ vào miệng mình, cổ họng lên xuống, phát ra tiếng ực ực.

Ông chủ bánh nướng Hoạt huyện, người tàn binh từ Điếu Cảnh Lĩnh xuống, lúc này nhìn Đàm Kinh Vĩ với ánh mắt kỳ lạ, rồi lại nhìn về phía quầy bánh trôi Ninh Ba ở xa, bốn người Thái Lan, trong đó hai người cầm súng, hai người đang vung rìu, Trần A Thập trước đó còn kiêu ngạo đắc ý, lúc này đã bị chém không còn hình người, lão Hoàng ôm con gái co rúm trong góc quầy sâu nhất, không dám nhìn thi thể, càng không dám nhìn người Thái Lan.

- Thế nào!

Đàm Kinh Vĩ lật ngược bát lớn đã ăn sạch, mặt cười vui sướng, như đứa trẻ thắng trò chơi, lúc này, đồng xu vẫn đang quay chậm ở góc bàn, tưởng chừng sắp dừng, nhưng vẫn đang cố gắng.

- Năm xưa sau trận huyết chiến Đương Dương, ta dựa vào chiêu này thắng được thuốc lá trong bốn tháng.

Thấy chàng trai chủ quán không chú ý đến mình, mà cứ liên tục nhìn về phía hiện trường đẫm máu ở xa, Đàm Kinh Vĩ ợ một cái no nê.

- Ây, đã bảo các ngươi đi trước, các ngươi lại không chịu đi, mấy tên Thái Lan này rất phiền phức, thích nhất là giết người diệt khẩu, cẩn thận chúng bắt các ngươi ở lại.

Dường như ứng với lời Đàm Kinh Vĩ, hai tên Thái Lan nhuốm máu đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía cha con lão Hoàng trong góc quầy sâu nhất, còn hai tên Thái Lan cầm súng thì quay nòng súng chỉ về phía mấy chủ quán.

Đàm Kinh Vĩ “bộp” một cái, úp đồng xu đang quay lên mặt bàn, tự mình duỗi người đứng dậy.

- Người mà không dừng lại, chẳng đợi chết làm gì. Ăn no rồi, ta hoạt động gân cốt một chút.

...

Từ Ân Bá ngồi trên ghế sau chiếc xe Rolls-Royce của mình, bảo tiêu A Siêu ngồi ghế phụ lái và tài xế cầm vô lăng thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, muốn bắt được một số tín hiệu từ vẻ mặt của Từ Ân Bá.

Bởi vì sau khi Tống Thiên Diệu rời đi, Từ Ân Bá đi gặp Từ Bình Thịnh nửa tiếng đồng hồ, rồi lạnh lùng bước ra, bảo tài xế lái xe bắt đầu đi lòng vòng khắp Cửu Long, như hoàn toàn không có điểm đến.

Trên cửa kính xe bị những giọt mưa rơi đập vào phát ra tiếng tí tách, tài xế bật gạt nước, bảo tiêu A Siêu cũng nhân cơ hội quay đầu hỏi:

- Từ tiên sinh, trời đã tối, đài khí tượng nói tối nay sẽ treo cờ gió cấp 5, quay lại đảo Hồng Kông không tiện, hay là để ta đặt phòng suite ở khách sạn Bán Đảo cho ngươi?

Từ Ân Bá lấy điếu thuốc từ túi áo vest ra châm lửa, phả một hơi về phía cửa kính đóng kín, khói thuốc đập vào cửa kính, tản ra như vỡ thành từng mảnh.

- Đến bến tàu.

Cuối cùng có điểm đến, tài xế quay đầu xe một cách nhanh nhẹn ở ngã tư phía trước, hướng về bến tàu.

Dường như để chứng minh thông tin khí tượng của đài thiên văn là chính xác, cơn bão cấp 5 được treo lên không phải để cho vui. Một cơn gió mạnh thổi qua, những biển hiệu và mái hiên treo trên các cửa hàng dọc đường phố bị thổi lắc lư, có vẻ như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào, khiến tài xế của Từ Ân Bá vừa lái xe vừa liên tục nhìn những biển hiệu hai bên đường, để tránh bị rơi trúng xe.

Khi chiếc xe chạy đến gần bến tàu Tiêm Sa Chủy, nhìn lên trước mắt đã là vịnh Victoria rộng lớn, mưa đã trút xuống như thác đổ, còn ở xa xa trong vịnh đen kịt, hàng trăm con tàu lớn nhỏ đang thả neo trong cảng Victoria để tránh gió bão mạnh.

Mặc dù tài xế và vệ sĩ không biết Từ Ân Bá đến bến tàu Tiêm Sa Chủy làm gì trong cơn mưa này, nhưng khi thấy Từ Ân Bá muốn xuống xe, vệ sĩ lập tức xuống xe dưới mưa, mở một chiếc ô cứng và mở cửa xe cho Từ Ân Bá. Tuy nhiên một chiếc ô không có tác dụng nhiều trong thời tiết này, Từ Ân Bá vừa xuống xe chưa đầy 10 giây, ngoại trừ đầu mặt và ngực được che chắn tạm bợ bởi chiếc ô, những chỗ khác đã bị ướt hết. Từ Ân Bá cũng không kiên nhẫn để vệ sĩ cầm ô nữa, tự mình cầm lấy ô và đi lên cầu tàu số 7 của bến Tiêm Sa Chủy, bước chân không dừng lại, trông như muốn đi thẳng ra biển theo cầu tàu này vậy.

Tài xế may mắn được ở lại trong xe chờ đợi, còn A Siêu thì toàn thân ướt sũng đi theo Từ Ân Bá, cho đến khi cầu tàu đi hết, đứng sóng vai với Từ Ân Bá ở phía trước, trước mắt chỉ còn là mặt nước đen kịt, hai bên là những con tàu lớn nhỏ đang neo đậu, hoàn toàn không thấy bóng dáng một ai.

- Cẩn thận cảm lạnh đấy Từ tiên sinh, gió mưa to thế này, ngươi nên mặc áo mưa đến.

Một giọng nữ vang lên từ một chiếc thuyền đánh cá đuôi cao đang lắc lư trong gió mưa bên trái, xuyên qua cơn mưa gió lớn, truyền đến tai A Siêu, khiến hắn kinh ngạc không kém gì sét đánh giữa trời quang. Hắn vội vàng xoay nửa người, trượt sang bên, che chắn bên trái của Từ Ân Bá, nhìn về phía chiếc thuyền, trong tay đã xuất hiện một con dao găm.

Giây tiếp theo, Từ Ân Bá cũng lên tiếng.

- Ta sợ mặc áo mưa vào ngươi không nhận ra ta, trong tay ngươi có ảnh của ta, nhưng ta chưa từng gặp ngươi.

- Gặp hay không gặp tôi có gì quan trọng đâu, ta gặp Từ tiên sinh cũng chẳng quan trọng, quan trọng nhất là, người của ta đã vất vả vận chuyển hàng đến đây, chiếc tàu treo cờ Anh của ngươi đâu rồi.

...

- Bốn tên đại thiên nhị đó đều là những kẻ chúng ta đã từng giao dịch, anh em Đoạn Tam Báo, Đoạn Tam Pháo, Đường Ma Tử, Ngô Lục Chỉ, bọn đại thiên nhị này tuyệt đối được coi là những nhân vật lợi hại, cướp được tiền lại mua tàu mua vũ khí, nghe nói trên tàu của họ còn có thể có cả pháo, không biết sao hôm nay tối cũng lên bờ chạy đến đây.

Thuộc hạ vào ghế sau xe, nói với Trần Lượng đang ngồi ở ghế sau nghe radio trên xe.

Trần Lượng nhìn đối phương.